Mùa thu đi
Rơi hạt nắng tơ vàng
Bâng khuâng đồi cỏ biếc
Mùa thu đi biền biệt
Nghe chiều về mênh mang
Một chút gì xa xăm
Đọng trong hồn rời rã
Có nỗi buồn xa lạ
Rớt xuống đời lạnh căm
Con nhện ngày giăng tơ
Gói trời trong chiếc lá
Giọt sương ngần trên đá
Khóc cuộc tình bơ vơ
Hạt bụi nào gió bay
Hóa kiếp người thần thoại
Dòng sông nào chảy vội
Chở thuyền về trắng mây
Tản Đà
Mộng vừa, mộng lớn, mộng con con
“Rau sắn chùa Hương” chẳng cỏn còn
Bán cả trời cao mà thiểu thiếu
Thơ thì đầy ắp, bụng chon von.
Từ Xuân Lãnh – 2004
(Trích tập thơ Mắt nghìn trùng, Từ Xuân Lãnh, NXB Văn nghệ, 2004)