Bài thơ: Ru em!

Ru em!

(Mộc Miên)

À ơi …lặng lẽ nơi này
Ru tình, ru chẳng cạn ngày nhớ thương.
Em đi bỏ mặc con đường
Vườn xưa như một vết thương rát lòng.

Ru em từng ngón xuân nồng
Ru đời đã mất, mưa hồng phôi pha.
Tình sầu, tình nhớ, tình xa
Ngẫu nhiên em đã cho tôi bầu trời.

Nghĩ vẫn có em bên đời
Mà sao rơi lệ ru người mãi thôi.
Nghĩ rằng cũng sẽ chìm trôi
À ơi… lại thấy khói trời mênh mông.

Biết còn ai với ai không?
Rừng xanh xanh mãi mà lòng xác xơ.
Thương một người chỉ trong mơ
Người về bỗng nhớ, một chiều đổ mưa.À ơi… tình xót xa vừa
À ơi… cỏ xót xa đưa lời thề
Diễm xưa, một cõi đi về
À ơi …cát bụi, đường về… à ơi…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang