tuong-tuong-va-ke-lai-cau-chuyen-co-be-ban-diem

Tưởng tượng và kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm theo một kết thúc khác

Tưởng tượng và kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm theo một kết thúc khác.

  • Mở bài

– Cảnh tượng phố xá sau khi que diêm cuối cùng vụt tắt.

– Mở ra cách giải quyết: một người phụ nữ tốt bụng xuất hiện.

  • Thân bài:

– Sự tốt bụng của người phụ nữ trung niên:

+ Đề nghị em bé theo bà về nhà.

+ Ở nhà bà sẽ có ca cao nóng hổi và được ngồi bên lị sưởi ấm áp.

– Quyết định của cô bé:

+ Em nghĩ tới cảnh bố mình ở nhà chưa có gì ăn.

+ Không có tiền của em đem về, bố sẽ không thể mua dầu mà thắp trong đêm đông lạnh giá.

+ Em khựng lại đôi chút, rồi quyết định sẽ về nhà.

– Giải pháp:

+ Người phụ nữ cho cô bé 2 đô.

+ Cơ bé đưa tất cả số diêm hiện có cho bà và chúc bà một năm mới an lành.

  • Kết bài:

– Người phụ nữ cầm lấy những bao diêm rồi mỉm cười ra về.

– Cô bé đứng dậy trở về căn gác xếp cũ kĩ với người bố của mình. Và một năm mới đang sang.


Bài văn tham khảo:

Sau khi những que diêm vụt tắt mang đi hình ảnh người bà hiền hậu và thứ ánh sáng le lói duy nhất trong đêm giao thừa lạnh lẽo chiếu sáng cho em, cô bé bán diêm ngồi thu chân vào sát góc tường. Thực tế lại một lần nữa thay thế cho mộng tưởng. Trước mắt em giờ đây chỉ là phố xá vắng tanh, buốt giá, tuyết phủ trắng xóa, gió bấc vi vu và mấy người khách qua đường quần áo ấm áp vội vã đi đến những nơi hẹn hò. Chẳng ai quan tâm hay để ý đến cái cảnh nghèo khổ của em cả. Đột nhiên,trước mắt em hiện lên hình ảnh của một cây đèn bão và gương mặt người đàn bà trung niên. Chưa kịp lên tiếng hỏi xen người đàn bà ấy có muốn mua diêm khơng, em đã nhận được câu hỏi của bà ta:

– Cháu gái, trời hơm nay lạnh lắm, sao cháu cịn chưa về nhà?

– Thưa bà – Cô bé đáp – Hôm nay là đêm giao thừa, và số diêm mà bố cháu giao cho cháu đi bán từ sáng đến giờ chưa hề được ai mua cả, ngoài việc cháu tự đốt chúng để sưởi ấm. Cháu không dám về nhà.

– Ồ! – Người phụ nữ trung niên ấy đã vơ cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy những que diêm đã cháy hết vương vãi trên sàn tuyết lạnh và cái rổ đầy ắp những bao diêm. Sau cùng, bà ta lại hỏi:

– Vậy cháu có muốn về nhà với ta khơng? Ta có thể sẽ giúp cháu được một tách ca cao nóng hổi và vài giờ đồng hồ ngồi bên lò sưởi, cho đến khi tuyết ngừng rơi.

Cái đói và rét trong đêm đơng buốt giá làm em toan đứng dậy đi theo người phụ nữ đó. Thế nhưng, chợt em nghĩ đến căn nhà trên mái gác xép nhỏ của em. Chắc hẳn giờ này bố em lại đang uống rượu ở nhà và hẳn là cũng chưa có gì bỏ bụng từ hơm qua tới giờ. Vả lại, nếu em không mang được tiền về thì bố con em sẽ lấy gì mua dầu mà thắp, để mà sưởi ấm qua đêm đông? Nghĩ đến đây, em khựng lại đơi chút, rồi nhìn lên người đàn bà trước mặt:

– Thưa bà, cháu rất cảm kích tấm lịng của bà dành cho cháu. Tuy nhiên, có lẽ cháu phải về nhà rồi. Bây giờ đã sắp giao thừa, và chắc bố cháu ở nhà chưa có gì ăn cả.

– Được rồi, cháu yêu!

Rồi bà ấy lấy từ trong ví ra một đồng 2 đô la đưa cho cô bé bán diêm. Cô bé khẽ ngước lên đôi chút. Em cầm những bao diêm còn lại trong rổ đưa cho người phụ nữ :

– Thưa bà, cháu rất cảm ơn bà vì đã giúp đỡ cháu. Thế nhưng, cháu không thể nhận khơng của bà thứ gì cả, vì người bà q cố của cháu đã dạy cháu như vậy. Cháu mong rằng bà cho cháu được bán cho bà toàn bộ số diêm cháu có và được phép chúc bà một năm mới an lành. Bà là một người tốt. Thượng Đế sẽ ban phước cho bà.

Người đàn bà cầm lấy những bao diêm rồi mỉm cười vội vã đi vào một căn nhà sáng đèn gần đấy. Cô bé bán diêm đứng dậy, dò dẫm trong ánh đèn đường của phố xá và ánh điện hắt ra từ cửa sổ mọi nhà để về lại căn gác xép nhỏ.

Phố xá vẫn vắng tanh, lạnh buốt. Tuyết vẫn phủ trắng xóa. Mấy người khách qua đường vẫn quần áo ấm áp đi đến những nơi hẹn hò.

Xem thêm:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang