viet-doan-van-chia-se-cam-xuc-ve-doan-tho-dau-bai-tho-mua-xuan-nho-nho-cua-thanh-hai

Viết đoạn văn chia sẻ cảm xúc về đoạn thơ đầu bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải

Viết đoạn văn chia sẻ cảm xúc về đoạn thơ đầu bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải

MÙA XUÂN NHO NHỎ

Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng.

Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy quanh lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao…

Ðất nước bốn nghìn năm
Vất vả và gian lao
Ðất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước.
[…]

Thanh Hải

Dàn bài:

+ Mở đoạn: Giới thiệu nhan đề, tác giả và cảm xúc chung về bài thơ bằng một câu (câu chủ đề).

+ Thân đoạn: Trình bày cảm xúc của bản thân về nội dung và nghệ thuật của bài thơ: cảm xúc đó được gợi ra từ những hình ảnh, từ ngữ nào trong bài thơ.

+ Kết đoạn: khẳng định lại cảm xúc về bài thơ và ý nghĩa của nó đối với người viết.

Đoạn văn:

Đoạn thơ trích là phần đầu  bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của nhà thơ Thanh Hải, thể hiện sâu sắc tình cảm của tác giả đối với thiên nhiên và con người xứ Huế, qua đó khẳng định tình yêu quê hương, đất nước thiết tha. Mở đầu đoạn thơ là bức tranh thiên nhiên vô cùng tươi sáng với sắc màu và âm thanh sống động, tràn đầy sức sống: giữa “dòng sông xanh” mọc lên “một bông hoa tím biếc” , tiếng chim chiền chiện “hót vang trời”,…. Bằng cách sử dụng phép đảo ngữ đưa động từ “mọc” lên đầu câu thơ khiến cho hình ảnh “bông hoa tím biếc” và  “dòng sông xanh” hiện lên thật ấn tượng. Sắc xanh của mặt nước, bầu trời và cỏ cây làm nền cho bông hoa tím. Trên trời cao, tiếng chim chiền chiện say sưa hót vang động đất rồi, như rót mật vào lòng người. Trước mùa xuân thiên nhiên, Thanh Hải say mê đón nhận tất cả vào lòng: “Tôi đưa tay tôi hứng”. Trong không khí mùa xuân tươi vui ấy, với tư thế làm chủ cuộc sống mới, nhân dân vừa hăng say lao động sản xuất: “mùa xuân người ra đồng” vừa giữ vững ý chí chiến đấu “mùa xuân người cầm súng”. Họ vui xuân nhưng không quên nhiệm vụ đối với đất nước. Ngược lại, dù cuộc chiến đấu còn nhiều hi sinh nhưng họ không hề sợ hãi, vẫn vững vàng ý chí, mở lòng với cuộc sống tươi đẹp, mơ đến ngày thắng lợi hoàn toàn để tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp mùa xuân quê hương. Từ mùa xuân của thiên nhiên và cuộc đời, nhà thơ liên tưởng đến mùa xuân của đất nước. Đất nước trong bốn nghìn năm “vất vả và gian lao” nhưng lúc nào cũng tỏa sáng như những “vì sao”. Dù có lúc đau thương, tăm tối nhưng trong bốn nghìn năm đằng đẵng ấy, con người luôn giữ vững niềm tin “đi lên phía trước”, vẫn mãi nuôi dưỡng khát vọng và ý chí đấu tranh kiên cường, bất khuất. Mùa xuân của đất nước cứ mãi trường tồn. Thật đúng như một nhà phê bình đã từng viết: “Tác phẩm vừa là kết tinh tâm hồn người sáng tác, vừa là sợi dây truyền cho mọi người sự sống mà nghệ sĩ mang trong lòng”. Qua đoạn thơ, chúng ta nhận thấy rõ một tâm hồn yêu mến thiên nhiên tha thiết, một tình yêu quê hương đất nước sâu đậm của nhà thơ. Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, đất nước đang trong thời kì đổi mới với biết bao vất vả, gian lao, nhưng nhà thơ vẫn có một niềm tin vững chắc vào tương lai tươi sáng của của quê hương và dân tộc. Tôi thầm cảm ơn nhà thơ đã gợi lên trong lòng tôi một cảm xúc sâu sắc: quê hương là những gì thân thuộc và thiêng liêng nhất đối với mỗi con người. Người ta có thể tách con người ra khỏi quê hương chứ không thể chia cách quê hương ra khỏi con người bởi quê hương đã trở thành máu thịt, là linh hồn con người suốt đời gìn giữ và mang theo.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang