dong-vai-thuy-kieu-ke-lai-nhung-thang-ngay-bi-giam-long-o-lau-ngung-bich-68

Đóng vai Thúy Kiều kể lại những tháng ngày bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích

Đóng vai Thúy Kiều kể lại những tháng ngày bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích.

  • Mở bài:

Đã bao đêm tôi ngồi dưới trăng, nghĩ đến người thân yêu nơi phương xa mà lòng đâu như cắt. Lầu Ngưng Bích đìu hiu, lạnh lẽo, nhìn đâu cũng thất mịt mờ. Tiếng gió rít qua khe cửa nghe ảm đạm, thê lương. Mới đây mà đã qua một tuần trăng, nghĩ đến những ngày mới được đưa tới đây mà lòng tôi không khỏi ngậm ngùi, xót xa.

  • Thân bài:

Mã giám Sinh nhân cách kém cỏi, lòng tham không đáy, tôi có ngờ đâu hắn cũng là phường “buôn thịt bán người”, lỡ tin tưởng để đến nổi sa cơ lỡ bước. Mê muội trước ma lực của đồng tiền, Mã Giám Sinh sau khi hứa hẹn đã nuốt lời, lừa bán tôi cho Tú Bà, một bà chủ lầu xanh nức tiếng trong vùng. Biết được sự tình, tôi tủi nhục quá độ, toan rút dao tự vẫn, không thiết sống nữa. Tú Bà đứng cạnh, hoảng hồn ngăn cản vì sợ mất món tiền lớn vừa mới giao cho họ Mã.

Tú Bà quả thực là tay cáo già lọc lõi, già đời trong nghề. Sợ tôi quẫn trí làm liều, mụ lựa lời ngon ngọt ra dụ dỗ, hứa hẹn nhiều điều. Mụ khuyên tôi đến lầu Ngưng Bích nghỉ dưỡng một thời gian cho khuây khỏa rồi hứa sẽ tìm một tấm chồng xứng đáng cho tôi. Mụ khóc lóc than trách rằng mình cũng bị Mã Giám Sinh lừa gạt chứ sự tình chẳng muốn thế. Tin lời, tôi tạm đến Ngưng Bích. Ngay lập tức, mụ biệt giam tôi ở đây, không cho ai tiếp cận đồng thời cho người canh phòng hết sức cẩn trọng. Biết mình chẳng thoát được, tôi đành ngồi đợi cho ngày tháng dần trôi mà trong lòng muôn vàn ngán ngẩm.

Mỗi ngày, mình tôi một bóng. Sớm nhìn trong cửa biển bốn bề mênh mong; tối quạnh hiu, bẽ bàng đối diện ngọn đèn. Nỗi lòng thương cha nhớ mẹ đâu đấu chẳng biết tỏ cùng ai. Làm thân con gái, chưa từng hạnh phúc thì đã sa vào cạm bẫy cuộc đời.

Đêm tối bao trùm lầu vắng. Ánh trăng mịt mờ cuối dãy núi xa. Không gian vốn đã hoang vắng giờ càng thêm tàn tạ. Chợt nghĩ về chàng Kim mà trong lòng quặn thắt, nước mắt dàn giụa trên mi. Chắc giờ này, chàng cũng đang mong mỏi tôi, ngày trong mai chờ vò võ. Chén rượu năm xưa còn nồng trên môi mà giờ người đã xa quá. Lời nguyện ước chưa thành mà cuộc tình đã tan tành, chia lìa đoi ngả. Dẫu Thúy Vân đã nhận lời thay tôi kết duyên cùng chàng, vẹn lời nguyền ước nhưng trái tim làm sao quên được những mạn nồng ái ân.

Tiếc thay, chim không về tổ, cá đã lạc dòng, giờ nơi đất khách quê người, muôn trùng cách biệt, biết bao giờ được mới được đoàn viên. Thân tôi giờ đây đã bị ô uế, thanh danh vấy bẩn, tấm thân này gột rửa đến bao giờ cho vơi. Hỡi ôi, dẫu có muốn thì cũng chẳng còn mặt mũi nào mà trở về gặp chàng, gợi lại tình xưa. Nghĩ mà càng thêm đau.

Ngày tôi cất bước đi cùng họ Mã, chắc cha và em cũng đã được quan phủ cho xuất lao. Sự đời tai bay vạ gió, ông trời oán giận điều chi mà nỡ trừng phạt để đến nỗi vướng vòng lao lý, kẻ nam người bắc muôn vàn khổ sầu. Xót xa khi nghĩ về cha mẹ già ngày đêm tựa cửa ngóng trông con về. Cánh nhạn đi về bao tối mà tin con vẫn bặt vô âm tín. Giờ đây, biết còn ai quạt nồng ấp lạnh, phụng dưỡng song thân cho chu toàn. Chữ hiếu chưa tròn, phân mình bơ vơ nơi góc bể chân trời, càng nghĩ càng thêm xót xa.

Quê hương xa cách, chốn hoang vu không người, cạm bẫy của đời giằng đặt khắp nơi, chẳng biết ngày mai sẽ thế nào. Càng ngóng trông càng thấy mờ mịt. Tôi thực muốn trở về nhà, ngóng trong cửa biển, cánh buồm xa chở nặng ưu tư. Cánh buồm kia có mang tin về với quê nhà, nói với chàng Kim tôi hãy còn yêu, nói với cha mẹ tôi hãy còn sống. Cánh buồm dần khuất không biển sóng mịt mù.

  • Kết bài:

Rồi cuộc đời tôi sẽ về đâu? Ôi phận gái thuyền quyene khác nào như đóa hoa kia, lênh đênh giữa dòng đời vô định không bến bờ tựa nương. Nội cỏ đìu hiu héo rũ trải một màu buồn đến thê lương. Cỏ xanh ngày ấy, bây giờ còn xanh? Tuổi thanh xuân như làn sương sợi khói bỗng chốc tan tành. Chợt thấy đường đi lối về  không còn hi vọng nữa. Than ôi, đớn đau thay! Tủi phận thay! Có lẽ, cuộc đời tôi sẽ chết mòn tại đây mà không ai hay biết.


Tham khảo:

Đóng vai Thúy Kiều kể lại nội dung đoạn trích “Kiều ở lầu Ngưng Bích”.

Trước lầu Ngưng Bích, từng ngày, tôi cứ ngồi thơ thẩn, mắt nhìn về phía vô định, tựa nhưng chẳng có gì có thể ảnh hưởng đến tôi. Khuôn mặt kỳ sắc đượm vẻ buồn khiến cho khu lầu bỏ hoang này càng vắng lặng hơn. Gió thổi làm vài cọng tóc tôi khẽ bay, nhưng chẳng làm tôi quan tâm như người có thể xác nơi này mà linh hồn đã bay đi đi tìm lối thoát cho sự giam cầm của Tú Bà ở Lầu Ngưng Bích – cái tên thật đẹp nhưng lại khác xa với vẻ ngoài của nó.

Đây là khu lầu bị bỏ hoang nằm trơ trội giữa bốn bề mênh mông là nước. Nó cao ngất, đứng trên lầu như sắp với được Mặt Trăng. Từ trên lầu nhìn ra chỉ thấy những dãy núi xa xăm ,cồn cát bụi bay mịt mù. Tôi đã quen với việc suốt ngày ở trong cái lầu buồn tẻ, sớm quen với việc trò chuyện cùng cây cỏ hoa lá nơi đây. Hôm nay lại là một ngày mới trôi qua trong lầu Ngưng Bích, mọi thứ dường như chẳng thay đổi kể từ ngày bị Tú Bà giam lỏng nơi đây, tôi vẫn phải ở nơi này, gió lạnh lẽo vẫn thổi vào.

Nhớ lúc bị Mã Giám Sinh lừa dối, tủi nhục biết bao, tưởng chừng phải làm vợ người ta, ai ngờ đâu, vừa một khắc, đã phải trở thành con cờ của Tú Bà, giúp mụ kiếm tiền, phải vào chốn thanh lâu mà tôi kinh tởm nhất. Ngay cả tôi cũng kinh tởm bản thân mình.Nhưng biết làm sao bây giờ, để đổi lấy sự bình yên cho phụ mẫu và em gái, tôi đành lòng đem bán tấm thân mình cho người khác. Buồn tủi, cô đơn biết bao nhiêu, một mình trong đêm, hình ảnh người đàn ông mà tôi hằng đem thương nhớ lại hiện ra trong tâm trí tôi.

Nhớ lại đêm cùng đính ước với Kim Trọng, khoảng thời gian tôi cùng chàng bên nhau, hạnh phúc biết bao nhiêu. Giờ ngồi nơi này, những kỉ niệm mà tôi từng nhớ như in lại như vết dao đâm vào lòng tôi, tôi đã phụ lời thề với chàng, không còn trong sạch, làm sao dám quay về mà gặp chàng đây. Buồn thương, tôi lại nhớ về cha mẹ. Tôi nghĩ bây giờ chắc họ lại ngóng chờ con gái nâng niu của họ quay về, nhưng họ nào biết tôi đã bị vấy bẩn, đã không có tư cách đoàn tụ sum họp cùng họ.

Tôi lại xót xa lúc cha mẹ tuổi già sức yếu lẽ ra mình phải ở bên để đỡ đần, phụng dưỡng thì nay lại phải xa xôi cách biệt. Tôi tự hỏi, không biết giờ đây ai đang chăm sóc cha mẹ, ai là người trời nóng bức thì quạt cho cha mẹ ngủ, trời lạnh giá thì vào nằm trước trong giường cho ấm chiếu chăn để cha mẹ được yên giấc ? Kể từ ngày xa cha mẹ đến nay đã mấy mùa mưa nắng. Quê nhà chắc đã nhiều sự đổi thay. Cha mẹ mỗi ngày thêm già yếu, mà con thì lưu lạc xứ người…

Nghĩ đến đây, lòng tôi vô cùng đau đớn, nghĩ mình đã phụ công sinh thành nuôi dưỡng của họ Gió lại thổi vào khiến tóc bay phất phới, tôi trông về phía cửa biển. Chiều buông, cả một vùng nước non bát ngát, hoang vắng khiến nỗi cô đơn của tôi càng thêm nhiều. Xa xa, thuyền ai thấp thoáng lúc ẩn, lúc hiện. Hãy nhìn lên ngọn thác kia đi, ngọn nước vừa đổ xuống xô đẩy cánh hoa lạc loài tan tác trôi xuôi như cuộc đời tôi bị số phận vùi dập đưa đẩy. Tôi trông sang nội cỏ, chân mây, mặt đất… Mọi thứ, tiếp nối nhau thành một màu xanh rợn ngợp. Trông xuống mặt duềnh. Ngọn gió thổi mạnh cuốn theo sóng biển ầm ầm, thét gào xung quanh như một dự báo hãi hùng về số phận, cuộc đời mình.


Hãy tưởng tượng mình là nhân vật Thúy Kiều kể lại những tháng ngày ở lầu Ngưng Bích.

Tôi đưa đôi mắt bất định nhìn về xung quanh, hình ảnh ngày Mã Giám Sinh lừa bán tôi vào chốn lầu xanh khiến tim tôi đau nhói. Chẳng biết từ lúc nào, cuộc đời tôi lại lắm truân chuyên, gập ghềnh như thế. Tôi là Thúy Kiều, vốn là con gái nhà viên ngoại Vương Quan, sống một cuộc sống êm đềm, bình dị bên gia đình, ngày ngày luyện rèn cầm, kỳ, thi, họa.

Rồi tai họa ở đâu ập đến, gia đình bị vu oan, rối ren vô cùng, để có tiền chuộc cha và em trai, tôi đành phải nhắm mắt đưa chân, rồi đời đưa đẩy tôi vào tay Mã Giám Sinh. Những tưởng mình đã được cứu, bước ra khỏi vực thẳm bi thương. Nào ngờ đâu chính hắn ta lại đẩy tôi vào vực sâu một lần nữa, bán tôi cho Tú Bà.

Tú Bà nói ngon ngọt, muốn tôi tiếp khách cho bà ta, nhưng làm sao tôi có thể như vậy, trinh tiết là thứ quý giá nhất của người phụ nữ. Thấy tôi cương quyết cuối cùng Tú Bà đưa tôi đến lầu Ngưng Bích, nói rằng cho tôi thời gian thư giãn, nghỉ ngơi đầu óc rồi suy tính cho sáng suốt.

Thực tế mà rằng, chốn đây chỉ là nơi giam cầm tôi mà thôi. Lầu Ngưng Bích, cái tên thật đẹp, như chính khung cảnh nơi đây. Vậy mà tôi lại chẳng có một chút cảm thức vui vẻ nào với nó, chỉ có thể quanh quẩn trong gian phòng nhỏ hẹp, đơn độc giữa không gian rợn ngợp, ngày hai lần ngắm mặt trời mọc, rồi mặt trời lặn.

Xung quanh lầu Ngưng Bích cực kỳ rộng rãi, bốn bề đều là núi rừng, cỏ cây đến tận chân trời. Chiếc lầu như một chấm nhỏ giữa khoảng trời mênh mông. Mỗi ngày, Thúy Kiều tôi chỉ có thể ngồi trên lầu, phóng tầm mắt về một phía xa xăm nào đó. Từ trên lầu cao, trước mắt chỉ là núi non trùng điểm, ngẩng đầu là vầng trăng sáng. Trăng tựa như muốn thì thầm với chính nỗi buồn của tôi, soi rọi từng nỗi đau đớn đang giằng xé.

Phía dưới là những đoạn cát vàng trải dài vô tận, tưởng như không bao giờ hết, xen giữa là những bụi hồng nhỏ bé đang kiên cường sống. Nhìn bông hồng ấy, tôi chỉ có thể cố gắng như nó, kiên cường sống tiếp, dẫu trơ trọi, dẫu lẻ loi giữa không gian rộng lớn, hoang vắng không một bóng người này.

Mỗi ngày trên lầu Ngưng Bích đều dài đằng đẵng, quanh quẩn trong một không gian nhỏ bé, mà phía trước rộng lớn như thế, tôi cũng không cách nào chạm đến được. Như một thói quen, sớm ngắm mây trời, tối ngắm trăng sao.
Tôi chẳng còn sự lựa chọn nào khác việc bầu bạn với đèn khuya, mây, gió, thiên nhiên, cây cỏ. Chuỗi thời gian tuần hoàn, lặp đi lặp lại bớt đi phần buồn tẻ. Vậy mà hình như, càng tự động viên, xoa dịu nỗi đau của mình, Thúy Kiều tôi càng đau đớn, bẽ bàng, càng khó chấp nhận thực tại. Những cảm xúc cứ vò vào nhau thành một mớ hỗn độn, không cách nào gỡ ra được.

Một đêm trăng sáng, mù mờ rọi sáng mọi thứ xung quanh khiến tôi nhớ về khoảng thời gian bên cạnh Kim Trọng, người nam nhân mà tôi hết mực yêu thương. Tôi nhớ về đêm trăng băng lối vườn khuya một mình, cùng chàng thề hẹn lời nguyện ước. Mà giờ đây, tôi sắp trở thành gái lầu xanh, làm món hàng cho người ta mặc sức bán buôn, thật đau lòng làm sao.

Kiếp này tôi đã nỡ phụ tình thương của chàng rồi. Nước mắt cứ thế chảy giàn giụa như chính trái tim cũng đang rỉ máu. Liệu rằng giờ này chàng còn chờ đợi tôi trở về, chàng đã hạnh phúc bên em gái Thúy Vân như sự tình tôi sắp xếp. Càng nghĩ càng đau lòng, càng hổ thẹn, tôi muốn gặp lại chàng vô cùng nhưng cũng chẳng có đủ can đảm và mặt mũi nào gặp lại chàng nữa.

Còn phụ mẫu của tôi, chỉ đáng trách bản thân thật vô dụng, không thể trả hết ơn sinh thành, ơn dưỡng dục, khiến mẹ cha phải lo lắng cho người con bất hiếu này. Trải qua bao mùa thu, chắc giờ đây quê nhà đã đổi khác đi nhiều, mẹ cha cũng ngày càng già yếu. Thân là con gái lạ chẳng thể quạt nồng, ấp lạnh, phụng dưỡng tuổi già vẹn tròn đạo hiếu.

Muôn trùng cách trở, biệt tăm biệt tích lâu nay, chắc hai người luôn mong ngóng ngày tôi quay lại. Chỉ tiếc rằng, không biết ngày được tự do tự tại, sống trọn đạo làm con bao giờ mới tới. Vẫn là gian phòng ấy, khung cảnh đẹp đẽ nhưng buồn thương đến lạ, trái tim tôi cứ vậy hẫng đi một nhịp.

Nhìn cánh buồm xa xa thấp thoáng, tôi tưởng như mình đang ở ngay trên quê hương mình, đang trở về trong vòng tay mẹ cha, người mình thương yêu. Đáng tiếc, cánh buồm ấy xa xăm quá, tựa như ảo ảnh trong làn sương mờ. Tôi chỉ như bông hoa nhỏ bị ngọn nước mới sa kia vùi dập, đẩy đưa không biết dừng nơi nào, thật lênh đênh, bất định.

Lòng buồn như thế, cảnh xung quanh cũng nhuốm một màu buồn tẻ. Đồng cỏ mênh mông trải một màu héo úa, cái màu xanh nhàn nhạt kéo dài tới tận chân trời, vô vị, chán ngán, không còn sức sống. Rồi tôi như nghe thấy tiếng sóng vỗ ầm ầm ngay dưới chân, lo lắng, hoang mang vô kể, tựa như những nỗi bất hạnh lại sắp giáng xuống đầu. Nếu bây giờ có một điều ước, tôi ước gì mình có thể thoát khỏi nơi cô đơn, đơn độc, bẽ bàng này; được sum họp trong vòng tay gia đình, lại sống trong chuỗi ngày êm đềm. Nỗi khát khao tự do, sống một đời bình yên thật đơn giản nhưng lại quá khó khăn.

Phân tích đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích (trích Truyện Kiều của Nguyễn Du)

6 bình luận trong “Đóng vai Thúy Kiều kể lại những tháng ngày bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang