TRONG CÕI LƯU ĐÀY
– Dương Lê –
Có những chiều vàng ta bỗng dưng
Nhìn về quê mẹ mắt rưng rưng
Mẹ ơi, gian khổ vây đời mẹ !
Mà bước con đi vẫn chưa dừng.
Có những chiều vàng trong vắng lặng
Bầy chim ngơ ngác, oán rừng xanh
Từng khuôn nắng rọi đền thiêng vỡ
Hùa nhau giông tố phá tan tành.
Ta lại tìm ta trong khổ đau
Nghìn khao khát chợt dội lên đầu
Thà như sỏi đá ngời tư tưởng
Hơn vàng ngọc nát đáy sông sâu.
Rồi lối đi về không có ai
Mình ta lạnh bước, ôi buồn thay !
Hồ im, phố lạ, người ngơ ngẩn
Dìu nhau băng suốt cõi lưu đày.