dan-bai-ke-chuyen-bieu-cam-ve-me

Kể chuyện biểu cảm về mẹ

Cảm nghĩ về mẹ

  • Mở bài:

– Giới thiệu về mẹ của em.

– Bày tỏ tình cảm chung về mẹ (có thể dẫn từ ca dao, danh ngôn).

  • Thân bài:

Miêu tả và cảm nghĩ về ngoại hình của mẹ.

– Dáng mẹ cao thanh mảnh. Mái tóc mẹ đen mượt và dài ngang vai ôm lấy khuôn mặt xinh xinh.

– Làn da mẹ không trắng như bao người phụ nữ khác vì ngày xưa mẹ đã vất vả kiếm ra tiền để lo cho gia đình.

– Đôi mắt sáng trong, lúc nào cũng rạng rỡ, tươi vui.

– Miêu tả và biểu cảm về một đặc điểm đặc biệt về mẹ: một vết sẹo, vết chai sần, những sơi tóc bạc,….

Miêu tả và cảm nghĩ về tình cảm của mẹ dành cho em và mọi người.

– Mẹ dạy chị em tôi học bài, cách nói năng, cư xử với mọi người.

– Khi chị em tôi làm sai là mẹ lại nhẹ nhàng nhắc nhở.

– Với hàng xóm, lúc nào mẹ cũng nhẹ nhàng, thân ái, chân thành và cởi mở. Ai cũng yêu mến mẹ.

Cảm nghĩ về kỉ niệm giữa mình và mẹ.

– Một lần em mắc lỗi.

– Một lần em làm được việc tốt, khiến mẹ rất vui và tự hào.

– Một lần mẹ bị ốm, em thức suốt đêm chăm sóc mẹ.

Suy nghĩ về tình mẹ và vai trò của mẹ trong cuộc sống.

– Mẹ là nguồn sống, là sức mạnh giúp con chống chọi với phong ba bão táp ở ngoài xã hội kia. Chỉ cần mẹ vui là con mãn nguyện.

– Mẹ là người sinh ra và dìu dắt ta khôn lớn từng ngày. Niềm vui của mẹ chỉ cần nhìn con khỏe mạnh và thành đạt trong tương lai là niềm hạnh phúc của cả cuộc đời mẹ.

– Cám ơn ông trời đã ban cho con một người mẹ quá tuyệt vời. Mẹ là món quà ngọt ngào nhất mà không món quà nào có thể so sánh được. Tình yêu của mẹ luôn bao la và rộng lớn.

  • Kết bài:

– Cảm nghĩ, tình cảm về mẹ (dẫn từ cao dao)

– Khẳng định tầm quan trọng của mẹ đối với bản thân và trách nhiệm của mình đối với mẹ.

Bài văn tham khảo:

  • Mở bài:

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, nặng gánh cuộc đời không ai khổ bằng cha. Cha mẹ luôn là người tuyệt vời nhất, yêu thương con vô điều kiện. Mẹ tôi cũng thế, mẹ đã hy sinh tất cả mọi niềm vui của mình để chăm sóc tôi, chỉ mong tôi được hạnh phúc.

  • Thân bài:

Mẹ tôi năm nay mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi. Cái tuổi chưa hẳn đã già nhưng không còn trẻ nữa. Mẹ tôi không đẹp như mẹ của các bạn học khác hay như những người mẹ trong cổ tích. Mẹ có dáng người thâm thấp giống bà ngoại, làn da đen sạm bởi nắng gió và vất vả đường đời.

Tôi yêu nhất là đôi mắt của mẹ. Đôi mắt không hề tô vẽ gì nhưng rất đẹp, lúc nào cũng long lanh, rạng rỡ. Cũng vì đôi mắt ấy mà trái tim của ba tôi đã rung động biết bao tháng ngày. Mẹ thường bới tóc ra phía sau và quấn gọn gàng trên đầu. Dù chưa có sợi bạc nhưng tóc mẹ cũng đã ngả màu thời gian. Mấy năm nay mẹ cũng không muốn nhuộm đen lại hay duỗi tóc thẳng cho đẹp. Mẹ bảo, có đi đâu mà đẹp làm gì, phiền lắm.

Mẹ hy sinh cả tuổi thanh xuân, tảo tần làm việc sớm hôm kiếm tiền để anh tôi ăn học. Công việc buôn bán khiến mẹ vất vả sớm khuya. Hôm trước tôi nhận thấy trên đôi má mẹ tôi đã xuất hiện vài nếp nhăn. Tôi biết, đó là dấu hiệu của tuổi già, sự khắc khổ và nỗi lo âu mà mẹ tôi luôn mang lấy ở trong lòng.

Mẹ tôi tính tình giản dị, không hề cầu kì, lòe loạt về trang phục. Hằng ngày, với bộ áo cánh đơn sơ và một áo khoát ngoài, mẹ đi làm. Mẹ nói, ăn mặc đơn giản để làm việc dễ dàng. Đôi khi, có đám tiệc gì, mẹ cũng chỉ mặc bộ com-le đơn giản. Tôi cũng ảnh hưởng tính mẹ ở chỗ này, lúc nào cũng đơn giản, tiện lợi chứ không chạy theo phong trào hay mốt như chúng bạn. Đặc biệt, mẹ tôi nấu ăn rất ngon, tôi rất thích ăn những món mẹ nấu, mỗi một món ăn mẹ chế biến là rất nhiều tình cảm thiêng liêng ấy.

Mẹ tôi là một người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việc nhà. Trong công việc, mẹ luôn là người đầy trách nhiệm, hết mình vì công việc. Với mọi người, lúc nào mẹ cũng thân ái. Ai cần giúp gì mẹ hồ hởi giúp ngay, chẳng nề hà điều gì. Các cô, các bác ai cũng quý mến mẹ. Ngày cuối tuần, mẹ thường nghỉ ngơi hoặc cùng các cô trong xóm thu gom quần áo cũ ủng hộ đồng bào vùng khó khăn. Việc làm nhỏ ý nghĩa lớn, nghĩa cử cao đẹp ấy của mẹ và các cô được mọi người ủng hộ lắm.

Tôi yêu mẹ tôi nhiều lắm. Mẹ là người sinh ra và nuôi dưỡng tôi khôn lớn từng ngày. Niềm vui của mẹ chỉ cần nhìn anh em tôi khỏe mạnh và thành đạt trong tương lai là niềm hạnh phúc của cả cuộc đời mẹ. Mẹ chăm sóc anh em tôi rất tận tình, chu đáo, mẹ luôn quan tâm chúng tôi, lo cho chúng tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Mẹ luôn ở bên cạnh tôi những lúc tôi cần, mỗi lần tôi gặp chuyện buồn mẹ luôn cùng tôi chia sẽ nỗi buồn. Dù ai đó có nói gì đi chăng nữa thì mẹ tôi vẫn là người tuyệt vời nhất đối với tôi.

Mẹ tôi là người luôn yêu thương con cái, luôn dạy cho chúng tôi những thứ tốt đẹp nhất. Tuy mẹ bận rất nhiều công việc bên ngoài nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm đến việc học hành của tôi. Mỗi lần, tôi bị điểm kém, mẹ không quát mắng mà mẹ còn ân cần dạy tôi cách học tốt hơn. Em tôi, vì sơ ý làm bể kính điện thoại, mẹ giận xíu rồi thôi. Mẹ nghiêm khắc nhưng luôn biết tha thứ cho những lỗi lầm nhỏ nhặt của con. Điều đó làm chúng tôi thấy vô cùng dễ chịu.

Mẹ chính là ánh nắng mặt trời lấp lánh rọi sáng cho tôi và em tôi bước đi trên đường đời. Mẹ chính là nguồn sống, là sức mạnh giúp chúng tôi vươn lên mỗi ngày. Yêu mẹ, tôi chăm chỉ học thật giỏi cho mẹ vui lòng. Chỉ cần mẹ vui là tôi hạnh phúc rồi.

  • Kết bài:

Trong mỗi con người chúng ta ai cũng có mẹ vì thế chúng ta phải biết yêu thương mẹ của mình. Không được làm mẹ mình buồn. Cảm ơn ông trời đã ban cho con một người mẹ quá tuyệt vời. Tình yêu của mẹ luôn bao la, rộng lớn và vô hạn. Mẹ là quan trọng nhất trong cuộc đời, không một ai có thể so sánh được.

Bài văn tham khảo:

Chắc hẳn trong trái tim mỗi người luôn có hình ảnh người mà ta yêu quý nhất: người đó có thể là ông là bà, người đó có thể là cha, là anh chị em, nhưng đó cũng có thể là hình ảnh bạn bè, thầy cô giáo. Người mà tôi yêu quý, gắn bó đó chính là mẹ tôi.

Từ thuở nhỏ đến giờ, mẹ là người gắn bó nhất với tôi. Vì ba tôi thường đi công tác xa nên mẹ là người gần gũi và cũng là người hiểu tôi nhất. Mẹ ở bên tôi bù đắp những gì mà ba không thể cho tôi. Vì vậy mà tôi rất yêu thương, kính trọng mẹ.

Mẹ đã phải vất vả để nuôi tôi ăn học. Bàn tay mẹ đã chai sạn lại vì làm việc vất vả từ sáng tới chiều, nhưng đôi bàn tay đó vẫn không mất đi sự ấm áp. Khi áp tay mẹ vào má, tôi bỗng như được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua khó khăn trên con đường tiến tới tương lai. Khi áp tay mẹ vào má, những nỗi buồn trong tôi bỗng tan biến, bù lại là một sự bình yên mà tôi chỉ có thể tìm thấy ở người mẹ yêu quý của tôi. Có thể bàn tay của mẹ không được trắng trẻo, không được nõn nà như bàn tay của những bà mẹ khác, nhưng đối với tôi bàn tay đó của mẹ là đẹp nhất, là ấm áp nhất trên đời này. Chắc hẳn tôi sẽ không thể tìm được đôi bàn tay nào giống như đôi bàn tay của mẹ – đôi bàn tay của tuổi thơ tôi.

Điều mà tôi yêu thích thứ hai của mẹ chính là mái tóc của mẹ – mái tóc thơm mùi bồ kết. Tôi rất thích ngắm mẹ gội đầu. Tôi cảm thấy vui sướng khi nhìn những gáo nước được bàn tay mẹ dội xuống đầu. Thỉnh thoảng bất chợt bắt gặp một sợi tóc bạc của mẹ, tôi lại thấy lòng trĩu xuống và chợt thấy thương mẹ quá. Khi nào rảnh rỗi, tôi lại nhổ tóc sâu cho mẹ. Lúc đó mẹ hỏi tôi về chuyện học hành hay chuyện bàn bè: Tôi kể cho mẹ nghe điểm 10 môn Toán hay điểm 8 môn Văn, hoặc kể cho mẹ nghe chuyện trong lớp, trong trường. Mẹ không khen tôi nhiều về điểm cao như một số bà mẹ khác mà chỉ động viên tôi và bảo tôi phải cố gắng hơn nữa.

Đó chính là những giờ phút thật bình yên, thật hạnh phúc, là những giờ phút mà tôi nhớ nhất, mà tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi biết rằng tôi sẽ không thể tìm được nơi nào thanh bình, nơi nào làm cho tâm hồn tôi được nhẹ nhõm hơn khi tôi ở bên mẹ. Và tôi không biết nếu như ông trời không sinh ra những người mẹ thì tôi sẽ tìm những lời an ủi tôi khi tôi buồn ở đâu, tôi sẽ tìm những lời động viên, khích lộ tôi tiến bước ở nơi đâu. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã tặng tôi người mẹ tuyệt vời, tôi thầm cảm ơn ông trời đã ban cho những đứa trẻ thơ ngây những bà mẹ – món quà tuyệt vời nhất trên thế gian này.

Mẹ yêu thương tôi lắm nhưng mẹ tôi cũng là người rất nghiêm khắc. Khi tôi mắc lỗi, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ xen lẫn một chút nỗi buồn. Lúc đó, nhìn vào mắt mẹ, tôi thây thật ân hận vì đã làm cho mẹ buồn. Nhưng giống như ba, mẹ cũng không đánh, không mắng tôi nặng lời mà chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo tôi. Nhưng có lần vì quá giận dữ mà mẹ đã cầm roi đánh tôi vài cái. Khi đó tôi cảm thấy giận mẹ và nghĩ rằng chắc mẹ không còn thương tôi nữa.

Tôi về phòng khóc rấm rứt, nhưng không phải vì giận mẹ mà vì buồn, vì mẹ không còn hiền, không còn thương tôi nữa. Đó thật là một ý nghĩ trẻ con phải không các bạn? Tôi hôm đó, khi đang ngủ tôi bỗng cảm thấy hình như có ai đang vào phòng. Tôi khẽ mở mắt, thì ra đó chính là mẹ. Mẹ nhẹ nhàng bước vào, khẽ đắp lại chăn cho tôi. Bỗng tôi thấy giọt nước rơi trên má. Thì ra là mẹ đang khóc, có lẽ là mẹ không biết tôi đã tỉnh dậy rồi. Tôi bỗng nhận ra rằng, mẹ vẫn còn rất thương yêu tôi. Tôi biết mẹ đánh tôi chỉ vì thương tôi, chỉ vì mong tôi tốt hơn. Vậy mà tại sao tôi lại không hiểu được điều đó, tại sao tôi lại không cảm nhận được tình thương vô bờ bến của mẹ dành cho tôi.

Tôi rất muôn ngồi dậy ôm mẹ và nói lời xin lỗi với mẹ nhưng tôi không dám và tôi chỉ biết nằm đó, nghe tiếng mẹ bước ra khỏi phòng và tôi chợt thấy cay cay nơi sống mũi. Và tôi biết có thể suốt đời, tôi sẽ không thể nào trả hết những gì mà mẹ đã cho tôi, những gì mà mẹ đã hi sinh vì tôi. Bây giờ tôi chỉ có thể cô’ gắng học thật giỏi, trở thành “con ngoan trò giỏi” để đền đáp công ơn của mẹ và để luôn nhìn thây nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của mẹ. Mẹ sẽ luôn là một chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời tôi, là nơi tôi có thể tìm thây sự thanh bình, êm ả.

Đôi với tôi, mẹ là người quan trọng nhất, là người tôi yêu quý nhất và là người đẹp nhất trong lòng tôi. Tôi sẽ cô’ gắng học giỏi, làm điều tốt để mẹ vui lòng và để mẹ không bao giờ phải buồn vì tôi. “Mẹ ơi! Con yêu mẹ vô cùng” – đó là câu nói mà tôi rất muôn nói với mẹ và chắc chắn rằng sẽ có lúc tôi nói câu đó với mẹ từ sâu thẳm trái tim tôi.

Bài văn tham khảo 3:

Dù ở bất kì đâu trên thế giới này, dù ở giai cấp nào, thì mẹ vẫn luôn là người yêu thương con nhất, sẵn sàng hi sinh tất cả vì con.

Mẹ em là công nhân may ở nhà máy may của xã. Hằng ngày mẹ đi làm từ sáng, đến chiều mới về. Vì sợ em không ăn uống đầy đủ, mà mẹ luôn dậy từ sớm, nấu cơm cho em ăn trong cả ngày. Buổi tối, về đến nhà, mẹ lại tất bật với những việc dọn dẹp, giặt giũ. Hôm nào cũng mãi đến khuya mới đi ngủ. Nhìn những quầng thâm dưới khóe mắt mẹ, em hiểu được sự mệt mỏi, vất vả mà mẹ đang chịu đựng. Dù thế, mẹ chẳng khi nào để cho bản thân nghỉ ngơi cả. Mẹ cứ luôn cần mẫn làm việc, như chú ong chăm chỉ xây đắp cho mái ấm.

Mẹ luôn quên đi bản thân mình, dành tất cả sự quan tâm, ưu tiên cho em. Mẹ mua cho em những chiếc váy mới, những chiếc nơ thật xinh, cho em ăn những chiếc bánh ngon lành, những bữa thịt nướng cùng bè bạn… Còn mẹ, vẫn bộ áo quần cũ sờn chỉ ấy, vẫn những bữa cơm đạm bạc. Mẹ bảo mẹ thích ăn rau, mẹ không thích đi chơi. Nhưng em biết là mẹ đang nói dối. Chỉ là mẹ muốn nhường hết cho em mà thôi.

Ôi, tình mẹ bao la đến vô bờ bến. Suốt đời mẹ tần tảo hi sinh vì con cái mà chẳng đòi hỏi gì. Mẹ lúc nào cũng chỉ mong con mình được vui vẻ, được sung sướng là đã mãn nguyện rồi. Chính vì tình cảm nồng ấm vô tư ấy, đã khiến cho những người con cũng vì vậy mà tự nhiên quyến luyến, yêu thương mẹ hết lòng.

Đối với em, mẹ là người quan trọng nhất. Mỗi ngày em luôn cầu mong mẹ có thật nhiều sức khỏe, luôn vui vẻ và yêu đời. Và để góp phần đưa ước mong đó thành sự thật, em đã học tập chăm chỉ, vâng lời thầy cô, bố mẹ. Em cũng cố gắng giúp mẹ tất cả những công việc nhà mình có thể làm. Tất cả chỉ vì một khát vọng duy nhất, để mẹ luôn luôn hạnh phúc ở cạnh bên.

»»» Xem thêm:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang