Đi tìm em trong tiếng nhạc Sài Gòn

Đi tìm em trong tiếng nhạc Sài Gòn

Đêm Sài Gòn tôi lang thang, lặng thầm qua mấy ngã phố rồi ghé vào quán cà phê tìm chút hương hồn xưa cũ. Tôi không thích cái rực rỡ của Sài Gòn, tôi thích cái lặng lẽ, thâm trầm của Đà Lạt hơn. Như anh bạn Cao Tùng Miên đã từng nói: ” Sài Gòn không có đêm. Đêm Sài Gòn là một hôn kéo dài”. Nghĩ lại thấy đúng thật.

Một hôm nào đó bạn thức trắng đêm, bạn sẽ thây ánh sáng trên bầu trời không bao giờ dứt, nó kéo dài từ đầu hôm cho đến sáng muộn một trạng thái mờ mờ, như thể hoàng hôn không chịu kết thúc nhường chỗ cho bóng tối. Bạn sẽ thấy một bầu trời cao trong bất tận như thể cả thế giới đang hội tụ về đây trong một đại hội.đình đám. Ánh sáng mơ màng phủ khắp không gian. Nhìn về những ngã đường lớn, điện đường sáng trưng kéo một vệt màu đến cuối tầm mắt.

Ngồi một mình giữa lòng Sài Gòn trong tiếng nhạc sập xình, chợt nhớ đến câu thơ của Phạm Hữu Quang: “Tàu đi qua phố, tàu qua phố”, mà muốn bước chân “giang hồ”. Muốn đi để kiếm tìm một cái gì đó thanh thoát bù đắp cho nhũng tháng ngày tù túng nơi đây. Muốn vẫy vùng một chuyến cho thỏa cái chí “trời rộng sông dài” của kẻ trượng phu còn ôm mộng “kinh bang tế thế”. Nhưng nghĩ thế chắc gì đã làm được. Mấy bận đi Đà Lạt, có vợ con bìu ríu, tâm trạng đâu còn đủ sức để mơ màng.

Nhiều lúc buồn chán cũng tự mình “phiêu” một chuyến dưới những hàng me Sài Gòn, vừa đi, vừa ngâm nga câu  thơ của Nguyễn Tất Nhiên:

“Thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá
Thà như giọt mưa khô trên tượng đá
Thà như mưa gió đến ôm tượng đá
Có còn hơn không, có còn hơn không
Có còn hơn không, có còn hơn không…”

Đã hơn nhìn lần tôi uống cà phê ở xứ sở này. Mỗi lần nhấp ngụm cà phê, hương vị thơm nồng đập vào sống mũi khiến tôi suy nghĩ về Sài Gòn. Loại cà phê nào, dù là từ Tây Nguyên, miền Bắc hay tận ở trời Tây, Sài Gòn đều có cả. Nhưng người Sài Gòn không uống cà phê như những xứ khác. Họ thích uống cà phê đá hơn là pha phin, thích thanh nhạt hơn là đậm đà.

Tôi nhìn ra phía bờ kênh Nhiêu Lộc, mùa này nước lên, kênh Nhiêu Lộc dập dềnh nước. Hai bên bờ hành liễu rũ rượi thả tàn lá. Ánh sáng lấp lóa mỗi khi tán lá đu đưa. Mỗi chiều, tôi cũng hay tản bộ dọc bờ kênh ấy. Không gian thoáng đãng, yên bình xua tan đi nỗi mệt nhọc sau một ngày là việc vất vả.

1 bình luận

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.