ke-lai-mot-chuyen-tham-aquan-du-lich-ve-mien-dong-que-khien-em-nho-mai

Kể lại một chuyến tham quan du lịch về miền đồng quê khiến em nhớ mãi

Kể lại một chuyến tham quan du lịch về miền đồng quê khiến em nhớ mãi.

  • Mở bài:

Tôi sống ở thành phố và chán lắm cảnh xe cộ đông nghịt lại qua mỗi ngày. Miền quê xa xôi dưới những cánh đồng lúa xanh, cây dừa cao tít, dòng sông rộng không ngừng khiến tôi nghĩ đến. Một lần, theo bác Sáu chở hàng về Bến Tre, tôi có diệp nhìn ngắm đến no cả mắt vẻ đẹp của đồng ruộng và trải nghiệm cuộc sống ở nơi đây.

  • Thân bài:

Xe rời khỏi thành phố bỏ lại sau lưng những tòa nhà cao tầng và cuộc sống náo nức. Ngoại ô thành phố không xanh tươi như tôi nghĩ. Những bãi đất hoang loan lỗ vết đào sới. Những bãi phế liệu bề bộn chất cao như núi khiến tôi thấy rùng mình. Tứ đó, tôi không muốn nhìn quang cảnh nữa, tranh thủ chợp mắt một lát cho khỏe.

Xe dừng bác Sáu kêu tôi dậy. Mọi người hối hả xuống hàng tôi vẫn còn ngơ ngác. Đẩy cửa ca-bin bước xuống, tôi ngạc nhiên vô cùng.Trước mắt tôi là một cánh đồng lúa xanh mênh mông bát ngát. Màu xanh của lúa non trải dài đến tít tấp chân trời.

Tôi vô cùng ngỡ ngàng khi biết mình đang đứng giữa cánh đồng lúa bên bờ sông Tiền. Trước mắt tôi, màu xanh trải dài bất tận. Cánh đồng rộng dường như không có giới hạn nào. Tôi nhìn theo con sống lúa rượt đuổi nhau đến tận chân trời. Xa xa, hàng dừa cao vút, mấy lũy tre xanh che bóng những ngôi nhà nhỏ. Con kênh, dẫn nước thẳng tấp như một đường thẳng tấp như một đường thẳng kẻ ngang cánh đồng như nối chân trời với con sông Tiền.

Tiếng gọi của bác Sáu khiến tôi giật mình. Bác giục tôi lên xe vì chuyến hàng đã được bốc xếp xong. Không vội về thành phố, chiều tối hôm ấy, chúng tôi đánh xe ghé thăm nhà Ông Tư .
Bữa tối hôm ấy Ông Tư đãi chúng tôi một bữa ăn nhớ đời biết bao món ngon vật lạ.

Ông bảo:

– Mấy khi các cháu xuống thăm, phải khoản đãi một bữa ăn cho biết hương vị Miền Tây.

Thú thật những món ấy tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ đây là lần đầu tiên tôi được thưởng thức. Ấn tượng nhất với tôi nhất là món đuông dừa chấm nước mắm nhỉ. Những con đuông dừa xấu xí còn ngoe ngoảy ở trong xô tôi thấy cảm thấy kinh hải. Bác Tứ lấy tay bóc ra một con, dơ lên cao, cười khì khì bảo:

– Các món này phải ăn lúc còn sống mới ngon.

Nói rồi ông thả con đuông vào chén nước mắm, một tay cầm đũa nhấn chìm nó xuống một tay cầm sẵn quả sung non một cái phặc hết sức thích thú. Thấy Ông Tư ăn, tôi không còn muốn ăn thêm nữa dù trên bàn các món chưa được dùng bao nhiêu.

Đêm ấy, Ông Tư chuẩn bị dàng câu để ông, bác 6, chú Lâm và tôi đi câu. Chúng tôi dừng xuống ngã ba sông, buộc chặt con xuồng vào gốc tràm Ông Tư lập tức bày binh bố trận. Tôi ngồi cùng xuống với Ông Tư. Ông bảo muốn câu được cá thì phải lựa đúng chỗ câu mới có cá. Đây là ngã ba nơi con nước giao nhau, phù du nhiều, cá tìm đến ăn nhiều lắm.

Thế rồi ông kể cho toi nghe biết bao nhiêu loại cá tôi cũng không nhớ hết nữa. Gió thổi mát quá lại bởi đi xe từ sáng đến giờ nên tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khuya Ông Tư gọi tôi dậy. Tôi dụi mắt thức dậy phía mạng xuồng một lưới cá lao xao. Ông ra hiệu cho tôi giữ im lặng vì cá đang cắn mồi. Trời ơi, không chỉ một con cắn câu mà có tới bốn năm con cùng một lúc.

Ông Tư bình tĩnh gôm mấy cái cần câu lại, rồi bất ngờ giật mạnh, năm con cá lao lên khỏi mặt nước cố tìm đường chạy trốn nhưng không thể nào thoát khỏi, lưỡi câu Ông Tư tóm gọn 5 con cá chỉ trong vài nốt nhạc gỡ lưỡi câu khỏi miệng chúng rồi ném vào khung lưới. Câu được cá to không có gì lạ. Nhưng cùng một lúc có thể giật 5 con cá như Ông Tư thi quả là chuyện xưa nay hiếm thấy.

Đêm ấy hai xuồng cân được hơn chục kí cá. Bác Sáu mang cả về thành phố vì dưới quê cũng chẳng ai ăn. Dù câu được con cá nào nhưng đó cũng là một chuyến đi đáng nhớ trong đời tôi.

  • Kết bài:

Miền Tây huyền bí còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật mà tôi chưa từng biết đến. Chuyến đi ngắn ngủi nhưng đã giúp tôi có nhiều trải nghiệm thú vị và ý nghĩa. Nhất định sẽ có một ngày tôi sẽ trở lại nơi đây với một hành trình vĩ đại.

Bài văn tham khảo:

Chuyến đi thú vị về với đồng quê

  • Mở bài:

Bố rất tốt lại tha lỗi cho tôi lần này nữa, và còn cho tôi dự vào buổi về đồng quê chơi, đã bàn với bố Thảo Nguyên từ hôm thứ tư. Chúng tôi ai cũng thấy cần phải thở một ít không khí trong sạch quang đãng của đồng quê thanh mát.

  • Thân bài:

Thật vui như hội. Hai giờ chiều hôm qua, chúng tôi đã có mặt tại bến xe, mang theo trái cây, xúc xích, trứng luộc và nước ngọt. Chúng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn những cái bát bằng nhựa và bố không quên mang thơ một chai vang trắng.

Chuyến xe từ từ rời khỏi thành phố. Những tòa nhà cao tần khuất dần sau lưng, xe chạy qua những nông trường cao su, rồi qua các bãi cỏ, lên các ngọn đồi. Ba tiếng đồng hồ xe chạy, chúng tôi dần quên đi cái ngột ngạt của thành phố đến nông trại của bác Dương. Mát quá, bóng rợp, xanh um! Chúng tôi vui sướng, bày đủ trò. Lúc lăn trên cỏ, nhúng mặt xuống các dòng suối cho mát. Lúc lại nhảy qua các hàng rào đuổi bắt mấy con chuồn ớt thật đẹp.

Bố muốn đi với chúng tôi, bị tụt lại, phải đi theo sau chúng tôi khá xa, áo khoát vắt vai, thỉnh thoảng lại lấy tay ra hiệu, nhắc chúng tôi đừng làm thủng lủng quần mình. Sơn Nam, thằng em tôi, vui sướng vừa chạy vừa huýt sáo. Tôi chưa hề nghe em huýt sáo bao giờ mà giờ huýt tròn tiếng nghe thật hay. Nó lúc nào cũng nhanh nhẹn như con sóc, tinh nghịch và vui tính.

Thỉnh thoảng, bố đứng lại để nói cho chúng tôi biết tên các loài cây và các loài côn trùng. Tôi không hiểu làm thế nào mà bố biết được tất cả những thứ ấy. Chắc là bố đọc sách rồi.

Tôi và Sơn Nam cứ chạy hết chỗ này đến chỗ khác còn Cô bé Thảo Nguyên thì chỉ lặng lẽ ăn bánh mì. Cậu ấy không cắn từng miếng ngon lành như trước nữa. Từ ngày mẹ cậu mất, cậu thay đổi tính tình khác hẵng, tội nghiệp Thảo Nguyên. Nhưng vẫn là Thảo Nguyên, luôn luôn tốt như bánh mì mà cậu rất thích ăn.

Giữa cánh đồng rộng rãi, Sơn Nam thích quá, vừa nhảy, vừa chạy tung tăng, vừa nhào lộn… Đến khi nó cố bước qua hàng rào, bị dây thép móc toạc một miếng áo to tướng, ngã nhào xuống bãi cỏ. Nó xâu hổ đứng dậy, mảnh áo rách lủng lẳng. May có Thảo Nguyên, lúc nào cũng sẵn kim ghim trong người, cậu đính tạm lại miếng rách, khéo léo đến nỗi khó nhận ra được, còn Sơn Nam thì lí nhí theo thói quen “Xin lỗi, xin lỗi chị”, rồi ù té chạy, lại nhào lộn, cười khanh khách.

Nó là thằng tinh nghịch, không để mất thì giờ, cậu nhặt nhanh đủ thứ tạp nham: khi thây viên đá nào đây hơi óng ánh là nhặt bỏ túi, có lẽ nghĩ là đá chứa vàng hay bạc. Và tất cả chúng tôi chạy nhảy, leo trèo, dưới bóng râm, dưới ánh mặt trời, trên tất cả mọi địa vật, địa hình cho đến khi mệt nhoài, thở dóc, chúng tôi mới dừng lại trên đỉnh một ngọn đồi cao, ngồi cả xuống cỏ để ăn chiều. Từ đó nhìn xuống thấy một bức tranh toàn cảnh đẹp vô cùng: một đồng bằng mênh mông ở dưới chân chúng tôi, và ở dằng xa tít là dòng sông mênh mong kéo dài về phía chân trời.

  • Kết bài:

Trời đã về chiều. Chúng tôi xuống đồi, vừa chạy vừa hát, tay khoác tay xuống đến bờ sông, mà mặt nước đá tối sẫm lại, bên trên bay hàng đàn dom đóm. Chúng tôi vội vã len xe trở về thành phố trong tam trạng hân hoan sau một ngày vui đùa thỏa thích. Lúc xe dừng ở bến, Thảo Nguyên giúi vào tay tôi một hòn đã nhỏ, màu đen, tròn trịa rất đẹp, nói làm quà kỉ niệm. Tôi mỉm cười cảm ơn cô bạn tốt tính và cẩn thận. Tôi cũng không quên chúc Thảo Nguyên ngủ ngon và hẹn gặp lại sáng ngày hôm sau.

Xem thêm:


ke-lai-mot-chuyen-tham-quan-du-lich-ve-mien-dong-que-khien-em-nho-mai-678

Bài tham khảo:

  • Mở bài:

Có những chuyến đi khiến cho người đi cảm thấy nhung nhớ khi phải rời xa. Chuyến đi về thăm quê nội hè vừa rồi khiến tôi nhớ mãi. Bởi nó có nhiều kỉ niệm vì nơi này rất ít khi tôi có dịp trở về.

  • Thân bài:

Giữa cái nắng gắt của mùa hè, tôi và gia đình về thăm quê Quãng Ngãi nơi ba tôi đã được sinh ra. Nhà bà nội nằm bên cánh đồng, trước sân nhà có một cái ao rất to và đi thẳng ra là một con đường làng quê có 2 hàng cây xanh rì rào bát ngát, Buổi tối ra đây hóng gió chắc chắn là quên hết những muộn phiền nơi thành phố.

Khi được sống những ngày yên bình nơi quê nhà,tôi cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm không phải lo nghĩ đến chuyện học hành như lúc còn ở thành phố.Tôi được hòa mình vào thiên nhiên, vui chơi với những đứa trẻ đầu làng, chúng nó rất thân thiện và hiếu khách. Cứ mỗi về quê là tôi có thêm rất nhiều đứa bạn mới mà tôi không thể nào quên họ được.

Mỗi lần tôi về tới đầu làng là thằng Tèo em họ tôi tươi roi rói nức nở lo chạy ra tiếp đón tôi vào nhà.Trưa đến, bà và mẹ nấu món canh cá rô do ba tôi và tôi lặn lội từ sáng sớm để bắt , ăn ngon tuyệt vời. Cá đây mỗi lần về quê là ăn mãi không biết chán vì hương vị bà tôi và mẹ tôi nấu rất ngon ăn cả đời cũng chả thấy ngán. Bà còn nấu thêm vài món đậm chất Quãng Ngãi, chẳng hạn như bà tôi nấu món mì Quãng Ngãi là ngon số một.

Tới cỡ chiều tà tôi với ba tôi lại ra đồng bắt cá rô để sáng mai lại ăn tiếp. Tôi bì bõm lội theo sau ba. Khi trên thành phố thì tôi như một cô tiểu thư nhưng về quê tuy lội bùn mặt mũi lẫm lem nhưng tôi rất thích được lội bùn như thế này , cảm giác nó chân chất làm sao .Chiều hôm đó xui thay tôi không bắt được con nào cả , nhưng được lặn lội bắt cá như vậy thì tôi cảm thấy rất là vui.

Hoàng hôn buôn xuống , tôi trở về nhà và tắm rửa sạch để để ra cùng ngồi gốc đa đầu làng để nghe kể chuyện.Tụ tập ở ngay gốc đa rất vui, tụi trẻ trong làng nó mang theo ống bơ đong gạo và rủ tôi đi bắt đom đóm. Tôi thì chưa bao giờ được có cảm giác thử một lần bắt đom đóm và cũng chưa bao giờ thấy đom đom bay nhiều trên đồng vì một đứa tiểu thư thành phố như tôi thì có mấy khi thấy được những cảnh tượng đẹp đẽ này. Một khung cảnh khiến cho tôi nhìn phút chốc đã trở nên mê mẩn. Đúng là quê nhà mới có được những điều bình dị những tươi đẹp này.

Từng chú đom đóm nằm ngoan ngoãn trong ống bơ của tôi và lần lượt chúng nó thi nhau tỏa sáng khắp cả ống bơ của tôi. Đến sáng hôm sau thì không biết chúng đã kéo nhau đi đâu hết.

Những ngày sau ở quê nội này,tôi kết thân hơn với mấy đứa trong xóm. Chúng nó đi đâu cũng ghé ngang nhà rủ tôi đi thả diều, đi chơi trò trốn tìm, đi chăn trâu…

  • Kết bài:

Ba mẹ vẫn bảo rằng mỗi lần về quê là tôi trở nên hoà đồng thân thiên hơn. Tôi vẫn hi vọng sẽ được trở về quê nội lần để có thể thư giãn những ngày học mệt mỏi, xoá tan đi những suy nghĩ nơi thành phố xa hoa mà tôi đang phải nghĩ tới. Tôi chỉ muốn được trở về quê và khóc như một đứa trẻ, khóc bất cứ lúc nào tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Tôi mong là ba mẹ sẽ đưa tôi về chơi nhà nội tiếp.


ke-lai-mot-chuyen-tham-quan-du-lich-ve-mien-dong-que-khien-em-nho-mai-123

Bài tham khảo:

  • Mở bài:

Tuổi thơ của tôi gắn liền với các khu phố sầm uất, nhộn nhịp, những con đường đông đảo người qua lại và các toà nhà cao dọc trời . Nhưng nhiều khi tôi lại muốn có được cảm giác thoải mái và không khí trong lành. Vì thế mà mỗi khi hè về tôi cảm thấy rất vui vì được về quê ngoại. Nơi có những điều mà tôi mong ước. Và cứ mỗi lần về là nơi đây đều để lại cho tôi những kỷ niệm khó quên .

  • Thân bài:

Đó là vào mùa hè năm ngoái , tôi và bố mẹ đã quyết định về quê . Quê ngoại tôi ở Bến Tre , nơi mà mẹ tôi đã lớn lên . Đường về khá xa , nhiều khi còn bị kẹt xe và phải tốn khá nhiều thời gian mới đến nơi. Đi xe khá là mệt nên tôi đã ngủ một giấc, gần đến nơi thì mẹ gọi tôi dậy. Khi mở mắt ra thì đập vào mắt tôi chính là các cánh đồng và rất nhiều cây xanh chứ không phải là những toà nhà cao dọc trời nữa .

Xuống xe, phía trước chính là con đường làng. Đi hết con đường này sẽ thấy nhà ngoại tôi . Trước nhà ngoại có rất nhiều loại trái cây do chính tay ngoại của tôi trồng như cây: cam , quýt , bưởi và rất nhiều loại hoa quả khác nữa. Đi lên thêm một khúc thì có một cái mương. Con mương này có rất nhiều cá bóng dừa . Do Bến Tre vốn nổi tiếng là xứ dừa nên khi đi đến đâu cũng thấy có cây dừa trải dài vô tận .

Mỗi khi có gió, các chiếc lá cây va vào nhau tạo nên tiếng xì xào, không còn tiếng xe cộ ồn ào và không khí nơi đây trong lành làm cho tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu khiến tôi quên hết mọi ưu phiền và áp lực như khi ở thành phố .

Khi nào tôi về quê thì người đón tôi đều là chị Thư, người chị họ của tôi. Chị lấy xe đạp của mình để chở tôi đi vòng vòng chơi và thăm bà con lối xóm. Đến trưa hai chị em chúng tôi về ăn cơm . Mỗi lần về quê thì mợ tôi đều làm món cá kho và canh chua cho tôi . Đặc biệt là món cá , cá này do ngoại của tôi nuôi và cộng thêm được kho cùng nước dừa nữa tạo nên một hương vị vô cùng đặc biệt mà không nơi đâu có được cả.

Dừa được cậu của tôi hái và để đó để mỗi khi khát thì uống. Trên thành phố bán dừa nhưng do để lâu nên không ngon bằng uống trực tiếp như vậy. Ăn xong, tôi xin phép bố mẹ đi chơi với chị Thư. Chúng tôi đi đến đầu làng thì gặp mấy đứa trẻ nhỏ đang chơi trò chơi dân gian. Nhìn chúng chơi tôi nhớ lại lúc nhỏ mình cũng chơi mấy trò chơi này. Bọn trẻ vô cùng hiếu khách, khi thấy tôi đang đứng nhìn thì một trong số lũ trẻ chạy lại rủ tôi chơi chung. Tôi đồng ý ngay. Có lẽ do lâu rồi tôi không chơi lại mấy trò này nên cảm thấy khá mới lạ.

Mãi mê chơi nên tôi không biết trời đã tối từ khi nào và có lẽ chị Thư cũng vậy. Chúng tôi vội quay về nhà tắm rửa rồi ăn tối. Bữa cơm sum vầy gia đình thật ấm áp và hạnh phúc biết bao. Ăn xong cả gia đình ngồi lại cùng nhau để kể chuyện của mình cho mọi người cùng nghe. Ngoài kia trên bầu trời có rất nhiều vì sao, những ngôi sao đó phát sáng chiếu muôn nơi.

Quả nhiên những cảnh như vậy chỉ ở quê mới có, trên thành phố do có quá nhiều bụi bặm và các toà nhà che khuất nên không thể nhìn thấy được cảnh tượng này. Đến sáng hôm sau, chị tôi lại dẫn tôi đi câu cá . Mỗi lần về ngoại, tôi thấy mình như được trở về tuổi thơ của tôi. Tôi còn biết thêm nhiều điều về quê hương của mình nữa.

  • Kết bài:

Tôi mong hè tới thật mau để tôi có thể được bố mẹ dẫn về quê chơi, thư giãn sau một năm học căng thẳng. Nơi khiến tôi quên hết mọi ưu phiền và lo lắm, làm cuộc sống tôi trở nên bình yên.

Kể lại chuyến du lịch đáng nhớ về thành phố biển Nha Trang

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang