Kể lại một chuyến tham quan du lịch ý nghĩa đến Sa Pa.
- Mở bài:
Không ở nơi đâu có lắm kì quan, thắng cảnh như đất nước ta. Đi dọc từ miền Bắc đến miền Nam, đâu ta ta cũng bắt gặp những cảnh đẹp đến say mệ lòng người. Tôi đã bao lần mong ước một lần được đến thăm Sa Pa, xứ sở của sương mù và tuyết trắng. Nhiều lần, tôi nói điều ấy với mẹ nhưng vì ba mẹ bận rộn với công việc nên chưa có dịp đưa tôi đi chơi. Thế rồi, vào tháng 11 năm ngoái, chú Nam từ Mỹ về chơi. Sẵn dịp chú Nam có công tác đến Sa Pa, ba mẹ tôi đã tổ chức một chuyến đi đến Sa Pa. Chao ôi, các bạn không thể nào tưởng tượng niềm vui sướng của tôi lúc đó!
- Thân bài:
Chuyến bay Vietnam Airlines tung cánh lên bầu trời, mang theo cả những ước mơ và niềm vui cháy bỏng của tôi. Ba tôi tranh thủ chợp mắt vì mấy đêm qua ba đã thức khuya lo công việc. Thằng Hùng, em trai tôi cứ láu táu hỏi mẹ cái này cái kia không ngớt. Tôi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Mặt đất đã xa rồi, những tòa nhà cao tầng thu nhỏ lại bé xíu, chỉ còn nhìn thấy mây trời bồng bềnh giữa không trung bất tận.
Đến Sa Pa rồi! Tôi thích thú reo lên khiến ba mẹ tôi giật mình. Chú Nam nhìn tôi mỉm cười. Phải nói là ở đây rất lạnh so với Sài Gòn. Nhưng điều đó càng làm tôi thêm phấn khích bởi từ nhỏ đến giờ tối mới đến nơi lạnh thế này.
Bước xuống máy bay, tôi rất khoái chí khi mà lần đầu được thấy tuyết. Đâu đâu cũng có tuyết. Từ những băng tuyết đóng băng trên những cành lá cây cho đến những ngôi nhà có mái che bị tuyết bao phủ. Tuyết ở đây mỏng và dưới dạng băng chứ không phủ trắng xóa như ở châu Âu. Thế nhưng, bấy nhiêu thôi cũng đủ làm tôi sung sướng rồi. Thằng Hùng nhón chân, giả bộ làm trượt băng. Nó vụng về nhún nhảy mấy bước rồi ngã cái ịch ra đất, miệng cười khanh khách.
Sáng hôm ấy, chú Nam ghé vào thị trấn Sa Pa gặp gỡ đối tác, còn gia đình tôi đi tham quan đỉnh Fansipan. Quãng đường từ Trạm Tôn lên đỉnh Fansipan là cả một hành trình gian nan, vất vả vô cùng. Trước tiên, chúng tôi dừng lại thưởng thức buổi ăn trưa lạnh giá nhưng vô cùng ấm áp. Tôi ấn tượng nhất trong bữa ăn đầu tiên ở Sa Pa là món Cốn sủi. Đó là một món ăn dùng mì dẹt hơi giống bánh phở, nhưng không ăn với nước lèo mà ăn kèm nước sốt sánh, thơm nức mũi. Trong bát cốn sủi sẽ có mì, khoai rán giòn, đầy ắp thịt ba chỉ và trứng luộc. Phải nói là cái vị vừa mềm, vừa béo lại vừa cay cay của cốn sủi đã khiến tôi thương nhớ mãi nơi này.
Ba mẹ muốn cho anh em tôi một cuộc trải nghiệm chân thực nên chọn đi đường rừng chứ không lên cáp treo. Càng lên cao đường đi càng khó. Có những chỗ là vách đá dựng đứng, có đoạn thì phải bám vào rễ cây hay những bụi trúc ven đường để mà tuột xuống, rồi lại leo lên. Mệt mỏi, chân đau, gió lạnh, sương giăng kín… độ khó nối tiếp nhau, thử thách người leo núi rất nhiều.
Thế nhưng, tất cả mọi gian nan, đau nhức trong suốt một quãng thời gian dài leo núi dường như tan biến khi đỉnh núi của sự vinh quang hiện ra ở trước mặt. Phong cảnh thiên nhiên trên Fansipan hùng vỹ và tuyệt đẹp khiến cả gia đình tôi người nào cũng trầm trồ, ngây ngất. Đó chính là thành quả và cũng là mục tiêu mà chúng tôi hướng tới. Mọi người đứng ở đỉnh Fansipan không còn mỗi cảm giác mệt mỏi nữa, mà ở đó, tôi như đang đứng trên những tầng mây bồng bềnh đang quấn quýt vào chân, cho cái lạnh lan tỏa khắp cơ thể tê tê.
Từ trên đỉnh Fansipan nhìn xuống, một không gian rộng mở đến vô tận. Xa xa dưới kia, những đồi núi thấp nhấp nhô, lúc ẩn lúc hiện trong mây mờ. Những đám mây trắng bồng bềnh trôi, lúc quấn quýt vào đỉnh núi, lúc lại tan ra rồi hợp lại hết sức kì ảo. Tôi mê mẩn đứng nhìn mà cứ ngỡ như mây trời, núi cao và gió lạnh đang chơi đùa cùng nhau, cõi thần tiên và mặt đất hòa hợp, không còn cách biệt nữa.
Tối hôm ấy, chúng tôi còn đi chơi chợ đêm Sa Pa. Tuy không tấp nập như chợ ở Sài Gòn nhưng những phẩm vật nơi đây khiến tôi thấy thú vị. Sắc màu thổ cẩm dệt nên một phong cách Sa Pa rất riêng, rất độc đáo. Mẹ tôi mua vội một chiếc khăn choàng cổ. Còn ba mua một chiếc gậy tre đi núi. Tôi và thằng Hùng chẳng mua được thứ gì, chỉ biết ngắm nhìn và run rẩy trong cái lạnh, miệng phì phào ra khói rét.
Ngày hôm sau, ba mẹ lại tiếp tục dẫn anh em tôi đi ngắm hoa đào trên sườn núi. Nói là sương núi chứ nơi đây chỗ nào cũng là núi. Nhà ở cheo leo trên sườn đồi, xung quanh xếp đầy đá. Quanh những lối đi, người ta trồng nhiều cây đào hoa trắng. Có cây hoa thưa lớt phớt nở. Có cây sum xuê hoa không thấy lá. Tôi ngồi lên một tảng đá to, nhìn về phía xa. Không gian bảng lãng, huyền hồ giống như một thế giới cổ tích nào đó.
Mấy ngày sau đó, chúng tôi không còn lên núi nữa mà chỉ quẩn quanh thành phố và thưởng thức các món ăn ở nơi đây. Ẩm thực Sa Pa độc đáo ở hình thức và đậm đà ở hương vị, rất lạ mà cũng rất quen. Vì ở nơi xứ lạnh nên các món ăn thường có vị cay nồng. Cái món thịt trâu gác bếp vừa dai dai, béo béo, ngọt lừ trong miệng khiến là món tôi thích nhất nhưng ăn xong thì đau răng quá. Thằng Hùng chẳng ăn được, chỉ ăn lẩu cùng ba. Nó nhìn tôi ăn mà thèm thuồng.
- Kết bài:
Chuyến đi kết thúc, tôi trở về thành phố mang theo hình ảnh phố núi, những đám mây hồng và cái lạnh run rẩy của Sa Pa. Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ cái lạnh ấy. Nó thực sự rất lạnh như thấm vào thịt da, rất ấn tượng, khiến tôi không thể nào quên được. Chuyến đi đã giúp tôi có những trải nghiệm phong phú, hiểu biết nhiều hơn và càng thêm yêu quê hương, đất nước mình.
Xem thêm:
- Kể lại chuyến du lịch đáng nhớ về thành phố biển Nha Trang.
- Kể lại chuyến tham quan Hồ Núi Cốc của học sinh trường em.
- Kể lại những trải nghiệm thú vị của em trong chuyến du lịch đến đất nước Hàn Quốc.
hay
Chưa hay nhưng sài được nè.