Bài thơ: Mắt chiều

Mắt chiều

Mẹ ngồi đếm nhớ ra mong
Thương con trắng cả tóc bồng bềnh mây
Dáng còng đổ xuống hiên tây
Mẹ đi chiếc bóng hao gầy đi theo

Gió nam đứng đợi lưng đèo
Mẹ nhìn hướng gió hút theo mắt chiều
Tiếng nào mẹ gọi con yêu
Tiếng nào mẹ gửi chim kêu đầu ghềnh

Gậy khua thác đổ chênh vênh
Mắt khô lệ ngó lênh đênh dòng đời
Chiều ra bến nước trong trời
Nhắn mây nói giúp một lời: “Nhớ con!”

Mẹ ngồi đây ở đầu sông
Núi cao không nỡ che lòng mẹ thương
Con về thăm nhé quê hương!
Mùa hoa gạo đỏ bên đường sáng nay

Con chim sáo đậu cành cây
Cái thằng “rắn mắt” của ngày xưa đâu?
Con gà cục tác vườn sau
Mẹ tôi lẩm bẩm càu nhàu – một mai…!

Rừng xao xác gọi mưa bay
Vàng thu trút lá chưa đầy nỗi đau
Đợi ai Thác đã bạc đầu
Còn đây tóc mẹ trắng phau ngang trời!

Một dòng nước chảy hoa trôi
Về nghe ray rứt những lời mẹ tôi!
Con mang theo suốt cuộc đời
Hình cha bóng mẹ, chân trời quê hương!

Từ Xuân Lãnh-2004

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.