Một đồng tiền vàng
Ngày xưa có một phú ông, ông ta có rất nhiều đồng tiền vàng, để phòng trộm, ông ta luôn giấu những đồng tiền ở nơi kín đáo. Một hôm, phú ông phải đi xa nên cần dùng đến tiền vàng. Do tiền vàng quá nhiều, vì thế ông đánh rơi một đồng nhưng không hề phát hiện ra. Đồng tiền vàng phát hiện mình bị đánh rơi, trong lòng vô cùng vui mừng, nó nghĩ: “Cuối cùng mình cũng nhìn thây ánh mặt trời rồi, cả ngày nhốt mình trong hòm, buồn chết mất. Mình nhất định nắm giữ vận mệnh của mình, tìm một chủ nhân thích hợp“.
Đồng tiền trốn trong bui cỏ, lặng lẽ nhìn người qua đường và chọn người chủ. Một lát sau, có một mục đồng đi qua. Đồng tiền vàng nghĩ: “Mục đồng thường có tấm lòng lương thiện, anh ta chắc chắn đối xử tốt với mình”. Nghĩ đến đây, nó bèn chạy theo sau mục đồng. Nhưng nó lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Cậu ta quá ngây thơ, liệu có nghĩ rằng mình là một hòn đá phát sáng không nhỉ?”. Do đó, nó vội vàng quay trở về bụi cỏ.
Không bao lâu, một thanh niên có học thức đi qua, đồng tiền vàng nghĩ: “Hay chọn anh ta! Đi theo anh ta chắc chắn học được nhiều kiến thức”. Nó vừa định nhảy vào lòng của người chủ mới, thì lại nghĩ: “Người đọc sách chẳng bao giờ coi trọng tiền bạc, anh ta liệu có cần ta không nhỉ?”. Do đó, đồng tiền vàng lại trốn vào bãi cỏ.
Lúc này, một bà lão ăn xin bước đến, bà ta đói đến nỗi sắp đứng không vững rồi, đồng tiền vàng muốn chọn bà ấy. Nhưng nó lại nghĩ: “Ngộ nhỡ bà ấy dùng mình đổi một cái bánh bao thì sao?”. Nghĩ vậy, đồng tiền vàng lại ở lại bãi cỏ như cũ.
Rất nhiều người đi qua đi lại, đồng tiền vàng chẳng tìm được chủ nhân nào thích hợp với mình. Lúc đó, phú ông phát hiện ra mình mất một đồng tiền vàng, nên đã men theo con đường cũ đi tìm. Đồng tiền vàng cuối cùng lại trở về túi áo của phú ông. Nó than thầm: “Như vậy mình đã tuột mất cơ hội tìm được chủ nhân đi rồi!“.
Phú ông đến chợ, đưa đồng tiền vàng cho một cậu bé, hóa ra cậu bé đó chính là cậu mục đồng. Mục đồng nhìn thấy bà lão ăn xin đáng thương liền cho bà đồng tiền đó. Đồng tiền vàng nghĩ: Cuối cùng mình cũng có chút ít tác dụng rồi!”.
Bài học:
Mất đi tiền bạc có thể kiếm lại, mất đi tri thức có thể học lại; bị bện có thể uống thuốc…, nhưng nếu lãng phí thời gian thì sẽ không bao giờ quay trở lại được.