Ý nghĩa biểu tượng ánh trăng ở khổ cuối bài thơ Ánh trăng (Nguyễn Duy).
– Trăng đã trở thành biểu tượng cho sự bất biến, vĩnh hằng, không thay đổi. “Trăng cứ tròn vành vạnh” là biểu tượng cho sự tròn đầy, thuỷ chung, trọn vẹn của thiên nhiên, quá khứ, dù cho con người đổi thay “vô tình”.
– Ánh trăng còn được nhân hoá “im phăng phắc” gợi liên tưởng đến cái nhìn nghiêm khắc mà bao dung, độ lượng của người bạn thuỷ chung, tình nghĩa.
– Sự im lặng ấy làm nhà thơ “giật mình” thức tỉnh. Cái “giật mình” đầy tính nhân văn của lương tâm nhà thơ thật đáng trân trọng, nó thể hiện sự suy nghĩ, trăn trở tự đấu tranh với chính mình để sống tốt hơn.
– Dòng thơ cuối dồn nén biết bao niềm tâm sự, lời sám hối, ăn năn dù không cất lên nhưng chính vì thế càng trở nên ám ảnh, day dứt. Qua đó, Nguyễn Duy muốn gửi đến mọi người lời nhắc nhở về lẽ sống, về đạo lí ân nghĩa thuỷ chung.
– Khổ thơ kết tập trung thể hiện ý nghĩa biểu tượng của hình ảnh vầng trăng và chiều sâu tư tưởng mang tính triết lí của tác phẩm.
Đọc thêm:
- Qua bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy, hãy làm sáng tỏ ý kiến: Thơ hay là thơ giản dị, xúc động và ám ảnh (Trần Đăng Khoa)
- Ý nghĩa biểu tượng ánh trăng ở khổ cuối bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy.