Người lên ngựa về đâu?
Người lên ngựa về đâu?
Vó câu khấp khểnh
Đường xa gập ghềnh.
Trước mặt núi núi muôn trùng
Sau lưng sông sông vời vợi
Người nghĩ gì khi đứng đợi
Một chiếc lá vàng rơi dưới mưa.
Người một mình lên ngựa!
Chưa kịp dặn lòng người thân
Thoáng chốc đã xa ngàn dặm
Cõi hồng trần mờ mịt khói sương
Người xa bạn lên đường
Rũ sạch đời dơ bụi bẩn.
Chư A Thai ngơ ngẩn
Sông A Yun nhớ mong
Cả đất trời ủ rũ
Đêm buồn rét lạnh ngày đông.
Người lên ngựa chiều nay
Có nhớ người ở lại?
Giếng nước vắng người tắm gội
Sân hoa lá khóc một chiều
Ánh trăng sầu gác núi
Ấm trà nóng, lạnh đêm không?
Cánh tay người buồn thõng
Mắt nhắm nghiền – sự sống!
Thôi thôi, từ đây âm dương cách biệt
Nhân gian kiếp kiếp chẳng tương phùng.
Đường xa khấp khểnh
Vó câu ghập ghềnh
Người lên ngựa tìm ai?
Dương Lê