Đêm giáng sinh của Beethoven

Sức mạnh của niềm tin tưởng

“Hãy tin vào điều tốt đẹp thì những điều ấy sẽ đến với ta. Còn nếu như cứ luôn bi quan, nhìn cuộc đời với ánh mắt chán chường thì mãi đến khi chét đi thì vẫn sẽ chẳng có cái gì may mắn đến với ta cả. Hãy nhìn đời với cặp mắt của một đứa trẻ. Hãy luôn tin vào những điều được dạy. Nnhìn đời với cặp mắt của một người vừa khỏi bệnh bạn sẽ cảm thấy tràn đầy niềm tin vào cuộc sống đã mang ta trở lại từ cõi chết”

Trong cuộc sống của mỗi con người, những đức tính mà họ có, những tấm lòng hay niềm tin của họ đều là kết quả của những lần trải nghiệm, cảm nhận qua mỗi lần gặp trong một tình huống nào đó. Ngoài ra, ta còn có thể học được cách để tin vào cuộc sống, tin vào những điều tốt đẹp để có thể nhìn đời với một ánh nhìn mới lạ và lạc quan qua những câu truyện về cuộc đời của người khác.

Lòng tin tưởng là điều mà không phải ai cũng có thể có được. Chẳng phải đã gọi là lòng tin tưởng thì nó phải xuất phát từ trái tim sao? Hay chỉ vì con người ta muốn vững tin vào một điều gì đó tốt đẹp?

Nhạc sĩ Beethoven là một con người thiên tài về âm nhạc. Ông đã mang lại cho thế giới nhiều tác phẩm được gọi là bất hủ. Một câu truyện được viết về ông. Câu chuyện thì thầm nói với ta rằng có lòng tin sẽ mang lại một cuộc sống tươi đẹp hơn. Đó chính là chuyện “Đêm giáng sinh của Beethoven”.

Vào một đêm mùa đông giá rét, bên ngoài thành rừng Vienne là bóng của một người lữ khách. Người lữ khách này cứ bước đi như thể không có điểm đến. Tâm hồn ông vẫn còn vẩn vơ với nỗi buồn từ một cuộc tình chưa dứt. Ông lang thang như vậy giưa phố Vienne. Những ánh đèn nổi lên làm con phố trở thành một đêm giáng sinh đúng nghĩa. Những ngôi sao thắp trên những cây thông. Trên đỉnh của nhà thơ như những hi vọng đang lóe sáng. Khắp thành Vienne là những tiếng đồng ca của nhà thơ, làm cho người ta cảm thấy ấm lòng. Nhưng đối với ông, tâm hồn ông đã bị đóng chiếm bởi nỗi buồn ấy.

Đến hồi rét lạnh, ông đã phải ghé lại nhờ một căn nhà ở thành rừng. Trong căn nhà gỗ nhỏ ấy là một gia đình gồm hai vợ chồng và hai đứa con nhỏ. Cả gia đình và người lữ khách đều tụ lại trước bếp lửa. Như thường lệ, họ cùng nhau trò chuyện trong một bầu không khí ấm áp.

Đứa nhỏ nhất tranh kể đầu tiên. Đứa nhỏ nhất kể về món quà ý nghĩa của các con vật. Một lần, những con vật đem dâng tặng những món quà của mình lên thượng đế. Cừu thì đem lông. Bò cái đem bầu sữa lên dâng. Chỉ riêng một con cáo là không có gì. Cáo vốn bị tất cả loài vật khác ghét bỏ vì lòng xảo quyệt của mình. Thế là nó lên vào nói với thượng đế rằng: “Thưa thượng đế con xin tặng ngài tấm lòng xảo quyệt này” với một vẻ mặt hối lỗi. Thượng đế đã bật cười và khen đây là món quà tốt nhất.

Đến lượt của người chị kể. Cô bé kể về ngày mà chúa được sinh ra trên đời. Ngày hôm ấy các thiên thần hát để cùng chúc phúc cho đứa bé mới vừa được hạ sinh. Chỉ có hai thiên thần là đến trễ vì ngủ quên. Cùng với họ là một chú mục đồng vì bận chăn lũ cừu cũng đến trễ. Hai thiên thần tranh nhau hát. Vì quá để ý xem có ai vỗ tay không nên dần bị lạc nhịp. Quá xấu hổ, họ đã bỏ về. Sau đó chú bé mục đồng lên hát thay với những tiếng gõ nhịp đều đặn. Đó là lời chúc phúc tốt đẹp nhất cho đứa bé.

Sau đó, hai vợ chồng đều quay ra nhìn về phía chiếc piano gỗ cũ kĩ để ở một góc nhà. Họ nhớ về người con gái đã qua đời vì không may mắn mắc bệnh. Thế là người lữ khách ấy bước về chiếc piano và đánh một khúc ca. Tiếng đàn đã phá vỡ đi cái không gian u sầu trùm kính lên căn nhà. Ông đánh ra những tiếng đàn rất ddeppj và lạc quan. Song ông đứng lên và nói ra tên mình. Cả hai vợ chồng đều mừng rỡ vì gặp được nhạc sĩ nổi tiếng thế giới. Nỗi u sầu ấy như biến mất bởi những tiếng đàn hy vọng được cất lên của Beethoven. Ở cuối truyện đã viết rằng hạnh phúc chính là biết vững tin vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

Câu truyện trên đã nói lên rằng vững tin là điều có thể đưa ta tới những điều tốt đẹp. Hãy tin vào điều tốt đẹp thì những điều ấy sẽ đến với ta. Còn nếu như cứ luôn bi quan, nhìn cuộc dời với ánh mắt chán chường thì mãi đến khi chét đi thì vẫn sẽ chẳng có cái gì may mắn đến với ta cả. Hãy nhìn đời với cặp mắt của một đứa trẻ, luôn tin vào những điều được dạy, nhìn đời với cặp mắt của một người vừa khỏi bệnh sẽ cảm thấy tràn đầy niềm tin vào cuộc sống đã mang ta trở lại từ cõi chết. Cũng giống như trong câu chuyện chiếc lá cuối cùng, tin tưởng vào một chiếc lá để rồi quay lại với cuộc sống tươi đẹp.

Niềm tin còn là sợi dây gắn kết những mối quan hệ như bạn bè, người yêu, gia đình. Niềm tin là điều phải được giữ gìn và đừng bao giờ để đánh mất. Vì có được niềm tin của người nào đó là rất khó. Còn để đánh mất nó thì là điều vô cùng dễ dàng. Một khi học đã mất niềm tin ở bạn cũng giống như một tờ giấy trắng đã bị vò nát. Nó không thể nào thẳng và đẹp như lúc ban đầu nữa.

Từ câu chuyện đầy ý nghĩa, ta học được rằng vững tin vào điều tốt đẹp sẽ luôn mang lại nhiều may mắn và một cuộc sống lạc quan hơn. Hãy trân trọng nó như trân trọng bản thân mình vì niềm tin sẽ luôn là điều cứu rỗi chúng ta khi lầm lạc.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang