Đã có lần em cùng bố mẹ đi thăm mộ người thân trong ngày lễ tết. Hãy viết bài văn về buổi đi thăm đáng nhớ đó
- Mở bài:
Ánh nắng nghiêng nghiêng trên đỉnh núi, đàn chim bắt đầu vội vã bay về phía trời tây. Dưới cánh đồng xa, đàn trâu lững thững ra về. Cha tôi thắp lên mấy nén nhang, cắm lên mộ mẹ rồi lặng lẽ nhìn đăm đăm, buông hơi thở dài. Anh em tôi đứng phía sau bồi hồi. Nhìn thấy cha buồn, khóe mắt tôi cứ cay cay. Anh trai tôi xúc động, cắn chặt hàm răng, không dám khóc. Mẹ tôi đã mất từ lâu nhưng những tháng ngày êm đềm, hạnh phúc vẫn còn vẹn nguyên trong kí ức của tôi.
- Thân bài:
Mỗi năm, cha tôi đều hai lần đưa anh em tôi đi viếng mộ mẹ. Một lần vào ngày giỗ mẹ, một lần vào trước tết âm lịch. Bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ cha quên làm điều đó. Nhìn bức di ảnh trên bia mộ, tôi cứ ngỡ mẹ đang ở rất gần, đang về lại với chúng tôi trong khói hương trầm nghi ngút và gió trời xào xạc lá khô.
Mộ mẹ tôi nằm trên một ngọn đồi cao, dưới bóng cây chò dò. Phủ khắp ngọn đồi là đám cỏ lau trắng. Mùa này, cỏ lau lên ngọn, từng đám trắng phau. Năm ngoái, cha đã xây để mộ mẹ không bị xói lở bởi nước mưa. Phía trước, cha trồng hoa vạn thọ bông vàng bởi ngày xưa, mẹ tôi rất thích loài hoa này. Hoa vạn thọ không rực rỡ nhưng gợi nhớ về miền trung dấu yêu, nơi mẹ đã sinh ra và lớn lên. Hai bên mộ, cha trồng hoa huệ trắng. Cha nói hoa huệ trắng không bao giờ đổi màu, là loài hoa của tấm lòng thủy chung. Dù rất bận rộn với công việc, cha vẫn dành thời gian để chăm sóc một mẹ, lúc nào cũng sạch sẽ, lúc nào cũng có hoa nở.
Ngày ấy, cha mẹ lặn lội từ Bình Định vào đây tìm đất sinh cơ lập nghiệp. Mẹ bán chè rong còn cha làm nhà máy. Những ngày đầu ở nơi xa xứ lạ, cuộc sống vô cùng cơ cực gian nan. Chúng tôi sống trong một phòng trọ tồi tàn, ẩm thấp và tối tăm. Lúc ấy tôi sợ lắm, suốt ngày cứ mếu khóc. Anh trai tôi bản lĩnh hơn, gắng sức dỗ dành mà tôi không chịu nín, cứ đòi lấy mẹ. Tôi không nín, anh cũng khóc theo và gọi: mẹ ơi… mẹ ơi….
- Miêu tả ngôi nhà nơi em đang ở cùng gia đình
- Nghị luận về trách nhiệm của mỗi con người đối với gia đình
- Suy nghĩ về ý thức biết vâng lời cha mẹ, thầy cô của học sinh hiện nay
Vất vả ngày đêm, dầm mưa dãi nắng nhưng chưa bao giờ tôi thấy cha mẹ tôi than vãn một lời. Chúng tôi dần lớn lên trong tình yêu thương vô hạn của cha mẹ. Mỗi đêm, mẹ ôm chúng tôi vào lòng, thủ thỉ kể chuyện ngày xửa, ngày xưa. mẹ kể chuyện cổ tích có bà tiên, ông bụt. Mẹ kể chuyện quê hương, đất nước có khóm trúc, bờ tre, con chim ríu rít trưa hè. Mẹ còn hát ca dao cho chúng tôi nghe. những giai điệu ngọt ngào đưa chúng tôi vào giấc ngủ. Sớm hôm sau thức dậy, đã thấy cha mẹ đi làm, trên bàn đã sẵn hai gói xôi nếp thơm lừng.
Hạnh phúc đong đầy lên từng ngày. Chúng tôi dần lớn lên, đi học và có thể tự lo cho bản thân. Cha tôi cũng được tăng lương. Cha nói mai kia có nhiều tiền, cha sẽ mua một căn nhà. Ôi, đó là tất cả những gì chúng tôi mong ước, một ngày nào đó được ở trong một căn nhà đàng hoàng, có bàn học riêng và nơi để giày dép cùng một cái giường ngủ đủ rộng. Thế mà ,ông trời thật nhẫn tâm, tạo hóa cay nghiệt biết bao. Một ngày, một chiếc ô tô mất thắng, đâm sầm vào gánh hàng rong của mẹ tôi, cướp mẹ của tôi mãi mãi.
Chúng tôi đã mất mẹ. Cha tôi suy sụp. Tôi đã khóc rất nhiều. Tôi khóc đến mấy ngày đêm, đến khi mệt lả người rồi ngủ chứ ai dỗ cũng không chịu nín. Thức dậy lại ôm lấy cha, bảo cha mang mẹ về. Cha tôi không nói nên lời, nước mắt cứ ròng ròng chảy xuống.
- Kết bài:
Tiếng ba khẽ gọi anh em tôi cắm nhang lên mộ rồi vái mẹ cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Cha lại thở dài. Cha nói lúc mẹ còn sống, mẹ luôn mong chúng tôi cố gắng học hành thật giỏi mai này trở thành người tài giỏi, tìm được cuộc sống sung túc, không còn vất vả như cha mẹ. Cha mong chúng tôi ghi nhớ điều đó. Tất nhiên là hai anh em tôi không bao giờ quên lời dặn dò ấy. Chắc có lẽ, ở nơi cửu tuyền xa xăm, mẹ cũng thấu hiểu tấm lòng của chúng tôi mà mỉm cười viên mãn.
Bài viết thật xuất sắc. Cảm ơn tác giả nhiều.
Em cảm ơn thầy nhiều ạ. Chúc thầy mạnh khỏe và thành công trong công việc ạ !!