Từng dòng người đã bỏ ta đi
Kí túc xá đêm buồn ứ mộng
Con thạch sùng tiếc chiều tắc lưỡi
Ngọn đèn mờ, rỉ giọt hư không.
Từng dòng người lặng lẽ ra đi
Đêm lặng lẽ chìm vào giấc ngủ
Em đã bỏ ta về quê cũ
Dòng thời gian mãi lạnh lùng trôi
Chiều Quy Nhơn nắng tràn Đại học
Một mình ta thành cuộc chia phôi…
Con Ô Thước giục bầy khản giọng
Chợt nghẹn ngào ta gọi: “buồn ơi !”
Người đã khuất xa về cuối nẻo
Hoàng hôn nghiêng tím cả mây trời.
Từng dòng người đã bỏ ta rồi
Như cơn mưa chiều qua bất chợt
Ta không tin quá khứ là có thật
Và thời gian tồn tại ở trên đời
Đây Quy Nhơn ta đã tới rồi
Mà cứ ngỡ lần đầu tạm biệt.