Phân tích đoạn trích “Trong lòng mẹ” (trích “Những ngày thơ ấu” – Nguyên Hồng)
Phân tích bài trong lòng mẹ của Nguyên Hồng
- Mở bài:
– Nguyên Hồng (1918 – 1982) quê Nam Định nhưng lớn lên và sinh sống chủ yếu ở Hải Phòng, từng trải qua quãng đời cơ cực, gắn bó với tầng lớp thợ thuyền nghèo khổ.
– Ông thấu hiểu, cảm thông, thương xót và quý trọng người lao động. Ông được mệnh danh là nhà văn của lớp người cùng khổ.
– Trong lòng mẹ trích từ hồi kí Những ngày thơ ấu viết về tuổi thơ bất hạnh của chính nhà văn. Đoạn văn thể hiện và khẳng định tình mẫu tử thiêng liêng không gì chia cắt được.
- Thân bài:
1. Nhân vật bé Hồng:
– Hoàn cảnh: Chú bé Hồng ra đời là kết quả của cuộc hôn nhân không có tình yêu. Bố nghiện ngập, gia đình trở nên sa sút rồi bần cùng. Bố chết, chưa đoạn tang chồng, nhưng vì nợ nần cùng túng quá, mẹ phải bỏ đi tha phương cầu thực . Bé Hồng mồ côi, bơ vơ thiếu vắng tình thương của mẹ, phải sống trong sự ghẻ lạnh của bà cô và họ hàng bên cha. Luôn bị bà cô tìm cách chia tách tình mẫu tử.
– Tình cảm của bé Hồng:
+ Bé Hồng luôn hiểu và bênh vực mẹ: Mẹ dù đi tha hương cầu thực, phải sống trong cảnh ăn chực nằm chờ bên nội . Bà cô luôn soi mói, dèm pha tìm cách chia cắt tình mẫu tử . Với trái tim nhạy cảm và bản tính thông minh, Hồng đã phát hiện ra ý nghĩ cay độc trong giọng nói khi cười rất kịch của bà cô. Em biết rất rõ bà cô cố gieo rắc vào đầu óc em những ý nghĩ để em khinh miệt vf ruồng rẫy mẹ. Bằng tình yêu thương mẹ, bé Hồng đã rất hiểu , thông cảm với cảnh ngộ của mẹ nên em đã bênh vực mẹ . Càng thương mẹ bao nhiêu, em càng ghê tởm, căm thù những cổ tục phong kiến đã đầy đoạ mẹ . Một ý nghĩ táo tợn như một cơn giông tố đang trào dâng trong em.
+ Bé Hồng luôn khao khát được gặp mẹ. Khao khát đó của Hồng chẳng khác nào khao khát của người bộ hành trên sa mạc khao khát một dòng nước, và em sẽ gục ngã khi người ngồi trên chiếc xe kéo kia không phải là mẹ . Em đã ung sướng và hạnh phúc khi được ngôi trong lòng mẹ . Khi mẹ gọi, em trèo lên xe, mừng ríu cả chân lại. Em oà lên và cứ thế nức nở. Đó là giọt nước mắt của sự tủi thân bàng hoang. Trong cái cảm giác sung sướng của đứa con ngôi cạnh mẹ, em đã cảm nhận được vẻ đẹp của mẹ. Em mê man, ngây ngất đắm say trong tình yêu thương của mẹ.
2. Nhân vật mẹ bé Hồng.
– Là phụ nữ gặp nhiều trái ngng, bất hạnh trong cuộc đời . Thời xuân sắc là một phụ nữ đẹp nhất phố hàng cau, bị ép duyên cho một người hơn gấp đôi tuổi mình. Bà chôn vùi tuổi xuân trong cuộc hôn nhân ép buộc. Chồng chết, với trái tim khao khát yêu thương, bà đã đi bước nữa thì bị cả xã hội lên án.
– Luôn sống tình nghĩa : Đến ngày giỗ đầu của chồng- về.
– Yêu thương con: Khi gặp con khi được ôm hình hài máu mủ đã làm cho ngươi mẹ lại tươi đẹp.
3. Hình ảnh bà cô.
– Có tâm địa xấu xa độc ác. Bà là người đại diện, là người phát ngôn cho những hủ tục phong kiến. Bà được đào tạo từ xã hội phong kiến nên suy nghĩ của bà mang nặng tính chất cổ hủ.
4. Cuộc đối thoại giữa bà cô cay độc và bé Hồng:
– Bà cô:
+ Giả dối, cay nghiệt và độc ác: Cố tình nói cho bé Hồng biết tình cảnh thảm thương của người mẹ nơi đất khách quê người.
+ Vờ hỏi bé Hồng có thích vào Thanh Hoá chơi với mẹ không. Cố tình xoáy sâu vào nỗi đau mất cha, xa mẹ của đớa cháu bất hạnh.
– Bé Hồng:
+ Nhạy cảm, nhận ra sự giả dối và ý nghĩa cay độc trong lời nói, vẻ mặt của bà cô.
+ Phẫn uất, tủi thân, bé Hồng oà lên khóc.
+ Không muốn tình thương yêu mẹ của mình bị những rắp tâm tanh bẩn xúc phạm đến.
+ Căm thù thái độ tàn nhẫn, đố kị, nhỏ nhen của bà cô và họ hàng bên nội đối với mẹ mình, muốn phản kháng mãnh liệt để bảo vệ người mẹ đáng thương.
5. Cuộc gặp gỡ giữa mẹ con bé Hồng:
– Hoàn cảnh gặp gỡ: Bé Hồng tan học, nhìn thấy chiếc xe kéo chạy qua, người phụ nữ ngồi trên xe rất giống mẹ nên cố chạy đuổi theo, vừa chạy vừa gọi.
– Tâm trạng bé Hồng khi gặp mẹ.
+ Cảnh hai mẹ con gặp nhau được tác giả miêu tả bằng ngòi bút trữ tình sâu sác. đây là một bức tranh bằng ngôn ngữ về thế giới đầy tình thương yêu .
+ Bé Hồng sung sướng đến cực điểm khi được ngồi trong lòng mẹ, được nhìn ngắm mẹ thoả thích, được trò chuyện cùng mẹ cho bõ những ngày xa cách.
+ Những đau khổ, cay đắng của đứa con mồ côi dường như tan biến hết, chỉ còn một niềm hạnh phúc ngập tràn tâm hồn thơ dại.
6. Nghệ thuật đoạn trích:
– Những ngày thơ ấu là cuốn tiểu thuyết tự truyện thuộc thể hồi ký
– Nghệ thuật miêu tả ngoại hình làm nổi bật tính cách và nội tâm nhân vật.
– Thể loại hồi kí có sự kết hợp hài hoà giữa sự kiện và bày tỏ cảm xúc, đang xen các yếu tố tự sự, miêu tả, biểu cảm thấm đượm chất trữ tình, lời văn tự sự sâu sắc.giúp diễn tả tinh tế nội tâm nhân vật. Đoạn trích tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật của Nguyên Hồng tha thiết, giàu chất trữ tình và thấm đẫm cảm xúc.
- Kết bài:
– Tình thương yêu mẹ là nét nổi bật trong tâm hồn bé Hồng. Cho dù cảnh ngộ éo le đến mấy thì tình mẫu tử cũng không phai nhạt.
– Đoạn trích Trong lòng mẹ là bài ca cảm động về tình mẫu tử thiêng liêng, bất diệt.
Dàn bài tham khảo:
- Mở bài:
– Nguyên Hồng là nhà văn hiện thực xuất sắc với giọng văn trữ tình, đằm thắm yêu thương. Những ngày thơ ấu là cuốn hồi kí cảm động về chính cuộc đời thơ ấu tác giả. Tiêu biểu là đoạn trích Trong lòng mẹ đã thể hiện trọn vẹn tình yêu thương mẹ thiêng liêng, cảm động của bé Hồng.
- Thân bài:
– Chú bé Hồng – nhân vật chính của truyện lớn lên trong một gia đình sa sút. Người cha sống u uất, trầm lặng, rồi chết trong nghèo túng, nghiện ngập. Người mẹ có trái tim khao khát yêu đương đành chôn vùi tuổi thanh xuân trong cuộc hôn nhân không có hạnh phúc. Sau khi chồng chết, người phụ nữ đáng thương ấy vì quá cùng quẫn phải bỏ con đi tha hương cầu thực và bị người đời gán cho cái tội “chưa đoạn tang chồng mà đã chửa đẻ với người khác”. Bé Hồng phải sống trong gia đình người cô giàu có mà cay nghiệt. Chịu những nỗi đau giằng xé về tinh thần.
– Tuy đau khổ, sống xa mẹ nhưng bé Hồng vẫn dành cho mẹ những tình cảm yêu thương trọn vẹn. Trong cuộc đối thoại với bà cô, tình cảm mãnh liệt của đứa con đã giúp bé Hồng vượt qua những lời lẽ xúc xiểm, những dụng ý xấu xa mà người cô cố tình gieo rắc vào lòng cậu bé. Với trái tim nhạy cảm, sự thông minh tinh ý, Hồng đã nhận ra phía sau lời nói thản nhiên, điệu cười rất kịch của cô là những rắp tâm tanh bẩn muốn bé khinh miệt và ruồng rẫy mẹ mình. Em chỉ biết khóc, nước mắt chan hoà. Giọt nước mắt vì uất ức, tủi cực và thương mẹ sâu sắc vì nghĩ mẹ không đáng bị sỉ nhục như thế.
– Không chỉ thế, bé Hồng còn nhận thức sâu sắc nguyên nhân nỗi đau khổ của đời mẹ. Em căm tức những thành kiến tàn ác đã khiến mẹ phải xa lìa con thơ.
– Lòng thương mẹ mãnh liệt tới mức: “Giá những cổ tục…mới thôi”. Hàng loạt các động từ mạnh được nhà văn sử dụng theo chiều hướng tăng tiến: vồ, cắn, nhai, nghiến…đã thể hiện thái độ kiên quyết bảo vệ mẹ trước những cổ tục độc ác của xã hội cũ.
– Như vậy, dù hơn một năm trời, mẹ không gửi cho một lá thư, không một lời hỏi thăm, không cho đồng quà, lại bị bủa vây bởi những lời cay độc của bà cô nhưng bé vẫn không nghĩ xấu về mẹ. Trái lại, em cảm thông và thương mẹ đến tột cùng.
→ Ở bé Hồng, ta thấy ngời sáng lên vẻ đẹp của một tâm hồn trẻ thơ thánh thiện, sự bao dung và lòng hiếu thảo.
– Tình thương, nỗi nhớ mong, khao khát được gặp mẹ và niềm hạnh phúc vô biên khi được sống trong tình yêu thương của mẹ. Bé Hồng luôn khao khát được sống trong tình thương của mẹ. Chỉ thoáng thấy bóng người giống mẹ mình, bé đã chạy theo gọi rối rít: “Mợ ơi!”. Tiếng gọi tha thiết của bé Hồng khuấy động cả không gian, gửi trọn tình yêu thương và nỗi khát khao tình mẹ luôn thường trực, cồn cào trong trái tim non nớt. Điều này đã được cụ thể hoá trong hình ảnh so sánh: mẹ như dòng nước trong mát còn con như người bộ hành sắp gục ngã giữa sa mạc.
– Khi được ngồi lên xe cùng mẹ, bé Hồng oà khóc và cứ thế nức nở. Nếu khi khóc với bà cô là tiếng khóc tủi hờn, uất ức thì khi gặp mẹ đó lại là tiếng khóc của niềm hạnh phúc. Trong đôi mắt của tình yêu thương Hồng thấy mẹ đẹp như một thiên thần: gương mặt tươi sáng, đôi mắt trong, nước da mịn, hơi thở thơm tho… Em như huy động mọi giác quan để tận hưởng và đón nhận tình mẹ.
– Trong lòng mẹ, mọi đau khổ đều tan biến, bé Hồng mê man trong hạnh phúc “mẹ êm dịu vô cùng”, “Tôi không nhớ mẹ đã hỏi tôi và tôi đã trả lời mẹ những gì”. Cả một thế giới như đang bừng nở, hồi sinh, ăm ắp tình mẫu tử thiêng liêng và cảm động.
- Kết bài:
– Đoạn trích Trong lòng mẹ là bài ca đẹp về tình mẫu tử thiêng liêng mà cao quý, mang giá trị nhân đạo sâu sắc. Những trang văn miêu tả tâm lí nhân vật chân thực, cảm động đã ghi lại “những rung động cực điểm của một linh hồn trẻ dại”. Giọng văn chứa chan cảm xúc, thể hiện rõ phong cách Nguyên Hồng: “Những gì tôi viết ra là những gì thương yêu nhất của tôi, những ước mong nhức nhối của tôi”. Giá trị của đoạn trích “Trong lòng mẹ” nói riêng và tác phẩm Những ngày thơ ấu nói chung sẽ trường tồn mãi cùng thời gian bởi nó chứa đựng tình cảm nhân văn sâu sắc, thấm thía triết lí về tình cảm gia đình, thấm được chất thơ giữa cuộc đời cay cực.
Bài văn tham khảo 1:
- Mở bài:
Nguyễn Nguyên Hồng là nhà văn sống từng trải và giàu tình nhân ái Ông một cây bút đặc sắc, độc đáo của nền văn học Việt Nam hiện đại. Văn bản “Trong lòng mẹ” là chương 4 của hồi kí “Những ngày thơ ấu”. Đoạn trích khắc họa nỗi đau bị sỉ nhục, nỗi buồn cô đơn và lòng thương nhớ mẹ, kính yêu mẹ của một đứa bé mồ côi bố sau hơn một thời gian dài xa cách mẹ rồi được gặp lại mẹ.
- Thân bài:
Chú bé Hồng là kết quả của một cuộc hôn nhân miễn cưỡng, không hạnh phúc. Bố Hồng vì nghiện ngập mà mất sớm, vì cùng túng quá, mẹ Hồng bỏ đi tha hương cầu thực, để bé Hồng sống một mình giữa sự ghẻ lạnh của họ hàng. Gần đến ngày giỗ đầu bố, mẹ của bé Hồng ở Thanh Hóa vẫn chưa về, bà cô với nụ “cười rất kịch”, giọng nói “cay độc” và tàn nhẫn “cố ý gieo rắc” vào đầu óc non nớt của đứa cháu “những hoài nghi”, để li gián tình mẹ con, âm mưu làm cho đứa con “khinh miệt và ruồng rẫy” mẹ mình, khiến em vô cùng đau khổ. Khi mẹ trở vè, được nằm vào trong lòng mẹ, cậu thấy vô cùng ấm áp, sung sướng và phút chốc quên hết tất cả mọi tủi cực, đắng cay. Trong niềm vui sướng hạnh phúc tột độ được gặp lại mẹ hiền, được mẹ vỗ ve an ủi, đều sáng bừng lên một trái tim yêu thương thiết tha, chân thành, những “rung động cực điểm của một linh hồn trẻ dại” (Thạch Lam). Giọt nước mắt của bé Hồng là giọt nước mắt của một đứa con hiếu thảo. Trong bi kịch gia đình, bi kịch tuổi thơ, em càng thương mẹ hơn bao giờ hết.
Nỗi đau đớn của bé Hồng không thể nào kể xiết. Lúc thì lòng “thắt lại”, khóe mắt “cay cay”. Lúc thì nước mắt “ròng ròng rớt xuống hai bên mép rồi chan hòa đầm đìa ở cằm và ở cổ”. Nghe người cô nói xấu mẹ mình, bé Hồng “cười dài trong tiếng khóc”, rồi cổ họng “nghẹn ứ khóc không ra tiếng”. Tuy vậy, bé Hồng vẫn thương mẹ. Em “ghê sợ” bà cô tàn nhẫn, em căm thù những cổ tục, những thành kiến “tàn ác” em muốn “vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi”. Em vẫn giữ trọn vẹn “tình thương yêu và lòng kính mến mẹ”, quyết không để “những rắc tâm tanh bẩn xâm phạm đến…”. Qua đó, ta càng thấy tâm hồn của đứa con trong sáng biết bao. Lòng hiếu thảo của đứa con đối với mẹ hiền trong bi kịch gia đình vẫn sáng trong như ngọc. Trang tự truyện của tác giả “Thời thơ ấu” đầy nước mắt mà chân thực, nhất là khi ông nói đến tình thương mẹ.
Người mẹ đã trở về đúng ngày giỗ để làm trọn đạo lí và tự khẳng định tư cách người vợ, người mẹ trong gia đình. Mẹ đem về cho hai con nhiều quà. Tan học, trên đường về nhà, bé Hồng gặp lại mẹ sau một năm dài xa cách. Em gọi rối rít “Mợ ơi! Mợ ơi! Mợ ơi!”. Cảnh hai mẹ con gặp lại nhau mừng mừng, tủi tủi. Mẹ cầm nón vẫy… mẹ kéo tay con, xoa đầu con hỏi… Con “òa lên khóc nức nở”, mẹ cũng sụt sùi theo …. Con sung sướng ngắm nhìn gương mặt yêu thương của mẹ, tự hào vì mẹ “vẫn tươi sáng”, “đôi mắt trong”, “nước da mịn”, “gò má màu hồng”.
Bé Hồng được sống trong những giây phút hạnh phúc nhất. Em được “trông nhìn và ôm ấp cái hình hài máu mủ của mình”. Em sung sướng “đầu ngả vào cánh tay mẹ”. Bao “cảm giác ấm áp” đã mất đi, nay lại “mơn man khắp da thịt”. Miệng mẹ “xinh xắn nhai trầu” phả ra “thơm tho lạ thường”. Bé Hồng vô cùng hãnh diện về mẹ. cổ ngữ có câu “Mẫu tử tình thâm”. Tục ngữ có nói “Đứa con là hụt máu cắt đôi của mẹ”. Tình mẹ con là vô cùng thiết tha, sâu nặng. Phút giây gặp lại mẹ, bé Hồng nói là những phút “rạo rực”. Và em khẳng định ngợi ca: “Phải bé lại và lăn vào lòng một người mẹ, áp mặt vào bầu sữa nóng của người mẹ, để bàn tay người mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm và gãi rôm ở sống lưng cho, mới thấy người mẹ có một êm dịu vô cùng”.
- Kết bài:
Tiêu chí để bình giá hồi kí là sự chân thực. Mọi sự đẽo gọt, tô màu sẽ làm cho hồi kí trở thành vô nghĩa. Chương “Trong lòng mẹ” rất chân thực và cảm động. Đó là giá trị văn chương đích thực. Lòng con thương nhớ, yêu kính mẹ, sung sướng và tự hào khi gặp lại mẹ, giọt nước mắt, cảm giác ôm dịu khi được sống bên mẹ hiền… đó là tình mẫu tử, lòng hiếu thảo. Những tình cảm sâu sắc ấy làm nên vẻ đẹp văn chương trong hồi kí của Nguyên Hồng, 60 năm về trước….
Bài văn tham khảo 2:
Nguyên Hồng (1918 – 1982) tên khai sinh là Nguyễn Nguyên Hồng. Ông là nhà văn lớn của nền văn học Việt Nam thế kỉ 20. Văn xuôi Nguyên Hồng giàu chất trữ tình, nhiều khi dạt dào những cảm xúc tha thiết ,rất mực chân thành. Đó là văn của một trái tim nhạy cảm, dễ bị tổn thương, dễ bị rung động đến cực điểm nỗi đau và niềm hạnh phúc bình dị của con người.
– Đoạn trích Trong lòng mẹ chương 4 của tập hồi ký Những ngày thơ ấu. Ở chương này Nguyên Hồng nhớ lại một quãng đời cay đắng thời thơ ấu của mình, trong đó có cảnh ngộ đáng thương của một đứa trẻ xa mẹ, có tình yêu vô bờ đối với mẹ và niềm khao khát cháy bỏng được sống trong tình mẹ.
Cảnh ngộ đáng thương và nỗi đau của bé Hồng:
– Bé Hồng được sinh ra trong một gia đình có nhiều bất hạnh, em chính là kết quả của một cuộc hôn nhân gượng ép, không có tình yêu. Sớm phải mồ côi cha lại thiếu vắng tình yêu thương của mẹ, sống trong sự ghẻ lạnh, cay nghiệt của họ hàng bên nội .
– Nỗi đau khổ sâu xa của bé Hồng không chỉ là thiếu vắng tình yêu thương mà còn ở chỗ chú luôn bị người khác xúc phạm một cách độc ác về mẹ , một người đàn bà đã bị cái tội là goá chồng, nợ nần cùng túng quá, phải đi tha hương cầu thực. Đó là việc bà cô nói về mẹ chú với chú bằng những lời lẽ thâm độc, đã khoét sâu nỗi đau của chú bé đáng thương. Bà ta làm ra vẻ quan tâm đến chú nhưng kỳ thực, chú nhận ra ý nghĩa cay độc trong giọng nói của bà. Chú biết rõ rằng nhắc đến mẹ chú, bà cô ấy chỉ cố ý gieo rắc vào đầu óc chú những ý nghĩ không tốt về mẹ: đó là những hoài nghi để tôi khinh miệt và ruồng rẫy mẹ. Vì vậy lời nói của bà cô trong cuộc đối thoại trước và sau mâu thuẫn nhau:
– Lời bà cô: – mợ mày làm ăn phát tài lắm.
– Thông báo việc mẹ có em bé .
– Mẹ chú nghèo khổ, rách rưới, tội nghiệp và đáng thương .
Lời nói của bà cô khiến cho chú đau đớn và vô cùng căm giận những cổ tục đã đày đoạ người mẹ hiền từ đáng thương của mình .
Nhân vật bà cô được thể hiện khá sắc sảo, sinh động. Bà ta chẳng những tiêu biểu cho cái thành kiến cổ hủ , phi nhân đạo của cái xã hội khi đó mà còn là người đàn bà có tâm địa thật đen tối khi cố ý khoét sâu vào nỗi đau rướm máu trong tâm hồn nhạy cảm của đứa cháu mồ côi, cố ý gieo vào lòng nó thái độ khinh miệt, ruồng rẫy đối với người mẹ mà nó vô vàn yêu thương .
Lòng yêu thương mẹ của bé Hồng:
– Đoạn trích thể hiện tình yêu thương của chú bé Hồng đối với người mẹ bất hạnh. Dường như càng trong cảnh ngộ cay đắng, tủi cực, tình yêu thương càng mãnh liệt, cháy bỏng. Tình cảm này được thể hiện trong hai tình huống chính.
-Trong lòng bé Hồng luôn có hình ảnh người mẹ “có vẻ mặt rầu rầu và hiền từ. ”. Mặc dù mẹ chú đã bỏ nhà đi giữa sự khinh miệt của đám họ hàng cay nghiệt , dù đã gần một năm mẹ chưa gửi thư về .
-Trước những lời lẽ thâm độc của bà cô, chú không mảy may dao động: Không đời nào lòng yêu thương và kính trọng mẹ tôi lại bị những rắp tâm tanh bẩn xâm phạm đến khi bà cô đưa ra hai tiếng em bé để chú thật đau đớn nhục nhã vì thì chú bé đầm đìa nước mắt, nhưng không phải chú đau đớn vì mẹ chú làm điều xấu xa mà chỉ vì tôi thương mẹ tôi và căm tức sao mẹ tôi lại vì sợ hãi những thành kiến tàn ác đó để xa lìa anh em tôi để sinh nở một cách giấu giếm. Như vậy chú không hề căm tức mẹ mà chú đã hiểu về những đau đớn mà người mẹ phải chịu đựng, bị hành hạ, từ đó mà càng yêu thương và kính trọng mẹ hơn.
Vậy là chú bé Hồng không chịu mảy may chịu ảnh hưởng của những thành kiến đạo đức phong kiến, do có một tình cảm tự nhiên mạnh mẽ, dối với người mẹ mà chú vô vàn yêu thương , kính mến. Ngay từ tuổi thơ bằng trải nghiệm, cay dắng của bản thân, Nguyên Hồng đã thấm thía tính chất vô lý và tàn ác của những thành kiến hủ lậu đó . Và chú căm ghét thật mãnh liệt những cổ tục ấy “Giá như những cổ tục đã đày đoạ mẹ tôi là những vật như hòn đá hay cục thỷ tinh, đầu mẩu gỗ, tôi quyết vồ ngay lấy mà cắn ,mà nhai, mà nghiến cho kỳ nát vụn mới thôi. “Thật là hồn nhiên trẻ con, và cũng thật là mãnh liệt, lớn lao cái ý nghĩ đó của chú bé. Sự căm ghét dữ dội ấy chính là biểu hiện đầy đủ của lòng yêu thương dào dạt của bé Hồng với mẹ.
– Thật cảm động khi đọc những trang sách bé Hồng kể về cuộc gặp gỡ với mẹ và cảm giác thấm thía tột cùng của chú khi được trở về trong lòng mẹ. Lúc này tình yêu thương mẹ không chỉ thể hiện qua ý nghĩ mà tỉnh táo mà là một cảm xúc lớn lao, mãnh liệt dâng trào, một cảm giác hạnh phúc tuyệt vời đã xâm chiếm toàn bộ cơ thể và tâm hồn chú bé. Thoáng thấy bóng người ngồi trên xe kéo giống mẹ mình, chú bé cuống quýt đuổi theo gọi bối rối (so sánh với người bộ nành đi giữa sa mạc). Đó là nỗi khắc khoải mong mẹ tới cháy ruột của chú bé đã được thể hiện thật thấm thía và xúc động.
– Chú chạy theo chiếc xe đó, thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi, và khi trèo lên xe chân cứ ríu lại. Biết bao hồi hộp, sung sướng, đau khổ toát lên từ những cử chỉ cuống quýt đó. Và khi dược lên xe ngồi bên cạnh mẹ thì chú bé oà lên khóc nức nở. Dường như bao nhiêu sầu khổ không được giải toả trong lòng chú bé suốt thời gian xa mẹ dài đằng đẵng lúc bỗng vỡ oà.
– Dưới cái nhìn vô vàn yêu thương của đứa con mong mẹ, người mẹ hiện ra với xiết bao thân yêu ,đẹp tươi. Chú bé cảm thấy ngây ngất sung sướng tận hưởng khi được sà vào lòng mẹ: đó là những cảm giác êm dịu vô cùng. Dường như tất cả mọi giác quan của chú bé đều thức dậy và mở ra để cảm nhận tận cùng những cảm giác rạo rực ,sung sướng cực điểm khi nằm trong lòng mẹ, tận hưởng cái êm dịu vô cùng đó của người mẹ. Chú không nhớ mẹ đã hỏi những gì và chú trả lời những gì, cái câu nói của bà cô hôm nào đã hoàn toàn bị chìm đi và chú không mảy may nghĩ ngợi gì nữa. Qua đoạn trích Trong lòng mẹ, nhà văn Nguyên Hồng đã thể hiện một cách chân thật và cảm động thấm thía tình mẫu tử thiêng liêng. Đằng sau những dòng chữ, những câu văn là những rung động cực điểm của một linh hồn trẻ dại.
Bài văn tham khảo 3:
Qua đoạn trích: Trong lòng mẹ, em hãy làm sáng tỏ nhận định sau: Đoạn trích trong lòng mẹ đã ghi lại những rung động cực điểm của một linh hồn trẻ dại.
Gợi ý:
Đau đớn xót xa đến tột cùng:
Lúc đầu khi nghe bà cô nhắc đến mẹ, Hồng chỉ cố nuốt niềm thương, nỗi đau trong lòng. Nhưng khi bà cô cố ý muốn lăng nhục mẹ một cách tàn nhẫn, trắng trợn…Hồng đã không kìm nén được nỗi đau đớn, sự uất ức : “Cổ họng nghẹn ứ lại , khóc không ra tiếng ”. Từ chỗ chôn chặt kìm nén nỗi đau đớn, uất ức trong lòng càng bừng lên dữ dội.
Căm ghét đến cao độ những cổ tục.
Cuộc đời nghiệt ngã, bất côngđã tước đoạt của mẹ tất cả tuổi xuân, niềm vui, hạnh phúc…Càng yêu thương mẹ bao nhiêu, thi nỗi căm thù xã hội càng sâu sắc quyết liệt bấy nhiêu: “Giá những cổ tục kia là một vật như ……… mới thôi”.
Niềm khao khát được gặp mẹ lên tới cực điểm.
Những ngày tháng xa mẹ, Hồng phải sống trong đau khổ thiếu thốn cả vật chất, tinh thần . Có những đêm Nô-en, em đi lang thang trên phố trong sự cô đơn và đau khổ vì nhớ thương mẹ. Có những ngày chờ mẹ bên bến tầu, để rồi trở về trong nỗi buồn bực…..nên nỗi khao khát được gặp mẹ trong lòng em lên tới cực điểm …
Niềm vui sướng, hạnh phúc lên tới cực điểm khi được ở trong lòng mẹ.
Niềm sung sướng lên tới cức điểm khi bên tai Hồng câu nói của bà cô đã chìm đi, chỉ còn cảm giác ấm áp, hạnh phúc của đứa con khi sống trong lòng mẹ.
Xem thêm:
- Cảm nhận hình ảnh nhân vật bé Hồng qua đoạn trích Trong lòng mẹ
- Phân tích những thành công nghệ thuật trong đoạn trích Trong lòng mẹ