Bài thơ: Hồn quê

Hồn quê

Sương lam mờ tỏa xa trong
Hồn quê theo bóng mây bồng bềnh trôi
Gót mòn trần thế chơi vơi
Vẫn thương sao tiếng “à ơi…” thuở nào
Nắng tàn trên ngọn cây cao
Thương con bướm trắng lượn vào hoàng hôn
Đường xưa hoa dại thơm hương
Nhớ trang sách cũ thương trường tuổi thơ
Diều bay trong bóng thu mờ
Chiều xa lăn lắc bây giờ là đâu
“Thương con đứt ruột” mà đau
Rớt trong thương nhớ cho sầu bao la
Chuông chùa vọng thuở xưa xa
Lửng lơ theo bóng chiều qua độ nào
Dáng còng đổ xuống bờ ao
Phơ phơ tóc trắng mẹ cao hơn chiều
Cha thì võng gánh thương yêu
Đưa tay vớt mảng nắng hiu hiu buồn
Mây bay lãng đãng hoàng hôn
Sầu lên khói biếc vấn vương tơ thề
Sông xưa bến đợi ta về
Mà xanh con nước, mà nghe ngọt ngào
Nhớ thương quê mẹ dâng trào
Chiều hôm ngấn lệ nhỏ vào hư không.

Từ Xuân Lãnh
(Trích tập thơ Mắt nghìn trùng, Từ Xuân Lãnh, NXB Văn nghệ, 2004)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang