Bài thơ: Bỏ quên và Ngày Xưa

y-nghia-nhan-de-truyen-ngan-ben-que-cua-nguyen-minh-chau

Bỏ quên

Em về rũ áo tàn canh
Mộng chưa tròn giấc đã thành hôm qua
Ta ru hồn ngủ xót xa
Bỏ quên nỗi nhớ trên tà áo em.

Ngày xưa

Ôm trăng ngủ gật bên đình
Cây đa cũ bỗng giật mình hỏi ai?
Rằng ta từ buổi lạc loài
Nhớ ra nguồn cội, thương hoài ngày xưa.

Từ Xuân Lãnh 2003
(Trích tập thơ Mắt nghìn trùng, Từ Xuân Lãnh, NXB Văn nghệ, 2004)

Những ám thị trong thơ Từ Xuân Lãnh đôi khi khiến ta giật mình. Giật mình vì nó vừa khởi đầu đã đi đến kết thúc. 

“Em về rũ áo tàn canh
Mộng chưa tròn giấc đã thành hôm qua
Ta ru hồn ngủ xót xa
Bỏ quên nỗi nhớ trên tà áo em”.

Đời người thoáng qua như hoa nở, như nắng nhạt, như giấc chim bao miên viễn. Có mà lại không. Từ Xuân lãnh thổn thức với đời với một nỗi niềm khó tả. Ông muốn kéo dài dòng đời nhưng bất lực. Càng bất lực ông càng níu kéo mãnh liệt hơn. 

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.