Cảm nghĩ về một con vật nuôi: Hai con cá chép vàng của người phóng sanh
- Mở bài:
Chỉ khi thực sự biết yêu thương, con người mới nuôi những con vật ở trong nhà. Đối với tôi, mỗi con cá mà ba mẹ nuôi là một món quà mà cuộc sống đã ban tặng cho tôi. Chúng thực sự dễ thương, hiền lành và thân thiết với tôi lắm.
- Thân bài:
Bể cá nhà tôi không rộng lắm. Nó khép mình khiêm tốn trong một góc tường, ngay cạnh Tivi ở phòng khách. Nhà vốn chật chội nên ba tôi không có không gian để nuôi nhiều loài vật hơn. Bể cá là tất cả những gì sinh động nhất, hấp dẫn nhất ở trong nhà.
Ba chẳng nuôi nhiều, bể chỉ có hai chú cá chép vàng ngộ nghĩnh. Một lần dạo chơi ven bờ kênh, ba trong thấy hai con cá ấy mắc vào đống lưới rách trôi nổi. Thương quá, ba vớt về nuôi. Ba nói, người phóng sanh đã vô tình đổ cá trúng đống lưới khiến hai con cá bị mắc kẹt, không thoát ra được. Chúng nằm thoi thóp và bất lực dưới trời nắng gắt.
Sau một buổi sáng chuẩn bị hồ nuôi, máy lọc nước và vật dụng tạo cảnh thủy sinh, những con cá đã có được một ngôi nhà tươm tát và bắt đầu được bơi trong hồ. Con cá lớn bị rách một mảng đuôi và bong tróc nhiều vảy ở trên lưng. Nó bơi nghiêng nghiêng có vẻ đau đớn lắm. Con cá nhỏ nằm lặng lẽ ở đáy hồ. Nó bị mất một cái vây ở ngực, có lẽ vì vùng vẫy quá mạnh, cố thoát ra khỏi đóng lưới nên đã gãy mất. Nhìn chúng thật đáng thương.
Suốt buổi sáng hôm ấy, tôi mãi nhìn chúng và vô cùng lo lắng. Hai con cá tỏ ra mệt mỏi sau mấy ngày gặp nạn. Giờ đã được giải cứu và an toàn nhưng trông chúng chưa khỏe lên được. Tôi bỏ thức ăn vào bẻ, chúng không thèm ăn. Tôi gõ tay vào thành bể, chúng cũng không buồn nhúc nhích và cũng chẳng quan tâm.
Buổi sáng hom sau, khi trông vào bể, tôi thấy thức ăn đã hết, biết là hai con cá đã ăn, tôi vô cùng vui mừng. Chỉ cần chúng ăn được là sẽ sống. Nhờ sự chăm sóc tận tình của tôi, hai con cá dần khỏe lại và năng động hơn. Con cá lớn đã bơi vững vàng. Con cá nhỏ cũng trồi lên trên mặt nước, nó cứ bơi cạnh anh cá lớn như thể còn lạ lẫm với ngôi nhà mới và sợ ai đó bắt nạt. Thức ăn tôi bỏ vào, chúng ăn ngay lập tức và tỏ ra rất ngon miệng.
Tôi còn tập cho chúng thói quên ăn uống đúng giờ và lành mạnh. Mỗi khi tôi gõ vào thành bể là chúng biết đến giờ ăn, dù bận việc gì đi nữa cũng ngay lập tức bơi đến, trông chờ. Chúng vùng vẫy tỏ ra rất vui vẻ, làm nước bắn cả vào mặt tôi.
Tôi yêu hai chú cá chép vàng ấy lắm. Cứ sau giờ học ở trường về là tôi chạy đến bể cá xem chúng thế nào, chúng có đói không và có nhớ tôi không. trong thấy tôi, hai con cá cứ bơi qua bơi lại vun vút như thẻ mừng lắm. Tôi gõ vào thành bể là con cá lớn vẫy đuôi chào mừng, con cá nhỏ cũng làm theo anh lớn nhưng cái đuôi yếu lắm, chỉ để lại một gợn nước.
- Kết bài:
Mỗi loài vật nuôi đều có một tình cảm riêng, một thế giới riêng mà không phải ai cũng thấu hiểu. Chỉ cần dành cho chúng một tin cảm sâu sắc là chúng cũng đáp trả lại một tình cảm tương tự. Hai chú cá chép vàng giống như hai người bạn thân của tôi, tôi có thể thoải mái nói chuyện cùng chúng mà không cần chúng phải trả lời. Chúng luôn làm theo những hiệu lệnh của tôi, những gì mà chúng tôi đã thống nhất. Tuy không có trí khôn nhưng tôi chắc chắn rằng chúng luôn có tìn cảm dành cho những ai chăm nuôi và yêu mến chúng.