Bài văn biểu cảm về con gà trống
“Hay!…Hay quá!… hay quá!….” Hàng loạt âm thanh cổ vũ, khen ngợi chú gà trống của nhà mình đang vỗ cánh, cất lên tiếng gáy lanh lảnh vang khắp xóm. Đây là chú gà mà mình thích nhất trong số các con vật nuôi trong nhà.
Chú gà trống thật đẹp. Từ xa di đến, chú bước từng bước chậm rãi, thong dong với dáng vẻ hiên ngang, hơi chút kênh kiệu làm cho cả đàn phải kiêng nể. Càng đến gần, ta càng cảm nhận được nét oai phong lẫm liệt của một chú gà “hảo hán” luôn sẵn sàng “ra tay nghĩa hiệp”. Chú có thân hình to lớn, dáng dấp vạm vỡ, cao khoảng ba gang tay. Toàn thân chú khoác bộ áo óng ánh màu đen bóng pha lẫn màu đỏ lửa trông giông như bộ áo giáp của một hiệp sĩ.
Các bạn ơi, các bạn có biết không? Tuy có vẻ nóng tính và hiếu chiến nhưng chú gà trông của mình rất dễ thương. Chú sẩn sàng nhường phần của mình cho các chú gà con, cho các chị gà mái khi bới tìm được thức ăn. Và chú cũng rất dễ thương khi chú làm dáng với các cô gà mái bằng cách khoe ra những chiếc lông đuôi sặc sỡ, vống cao lên thành một đường cong mềm mại trông giông như chiếc quạt nan.
Mình thích nhất là cứ mỗi buổi sáng, bất kể trời mưa hay nắng, nóng hay lạnh, giông như một người công nhân cần cù siêng năng, chịu thương chịu khó, chú luôn luôn thực hiện công việc mà thiên nhiên giao phó: nhảy lên một cành cây cao thuận tiện, vỗ cánh phành phạch như đế khỏi động, rồi chú cất lên bài ca muôn thuở “Ò… ó… 0… o…”.
Tiếng gáy vang xa khắp không gian “thúc” cho ông mặt trời xuất hiện. Tiếng gáy vang xa “giục” người lớn mau thức dậy chuẩn bị đi làm. Tiếng gáy vang xa “gọi” các em nhỏ nhanh tỉnh ngủ để còn cắp sách đến trường. Chú gà trống quả thật là một chiếc đồng hồ báo thức tuyệt vời!…
Đề đáp lại công lao đã giúp ích cho nhiều người ấy của chú, mình luôn chăm sóc chú gà rất cẩn thận. Hằng ngày, ngoài thức ăn chú tự tìm được do bới từ đất, mình còn cho chú thêm thóc lúa. Cứ mỗi lần mình cầm nắm thóc bước ra sân với tiếng “bấp… bấp…” phát ra trên miệng thì chú gà đứng im, mắt hướng về phía mình như chờ đợi, như yêu mến, như muôn thốt lên rằng: “Cám ơn cô chủ! Cô đối xử rất tốt với tôi, tôi sẽ không phụ lòng cô đâu!” Và khi nắm thóc được tung ra thì những tiếng “cốc… cốc… cốc…” khi chú mố thóc trên nền gạch vang lên không ngừng .
Tiếng gà gáy bay lên không trung, vang xa khắp bầu trời chẳng những là tiếng kèn thức mọi người tỉnh dậy mà còn là tiếng loa nhắc nhỏ’ tất cả chúng ta phải luôn quý trọng và yêu mến loài vật, yêu mến thiên nhiên.