TRÊN ĐỈNH VÔ THƯỜNG
– Dương Lê –
Dang tay ôm bóng vô thường
Ngồi trên đỉnh vắng điên cuồng hát ca.
Nẻo đời bàng bạc phù hoa
Vì ai nên tội, vì ai nặng tình
Vì ai xoay chuyển thân mình
Hèn sang được mất, nhục vinh nổi chìm.
Nhạn kêu ơi hỡi nhạn kêu !
Người đi sao nỡ quên lời tình chung
Bao giờ mưa hết đa đoan
Đời thôi đổi khác, người không phụ người ?
Phong trần muôn kiếp lênh đênh
Đường đi nhân thế gập ghềnh chông gai
Đốt tin gửi xuống tuyền đài
Lần trong dâu bể còn ai hiểu mình .
»»» Bài viết cùng chủ đề:
Cảm thức “chiều tàn” trong thi ca. Chiều tàn hay chiều tà là khoảnh khắc xảy ra trước hoàng hôn. […]
Cảm thức vũ trụ là cảm hứng chủ đạo trong thơ Huy Cận. Đó là sự cô đơn của một tâm hồn tươi trẻ khao…
Ngô Thụy Miên đã nhẹ nhàng khơi mở tình yêu trong ta. Cái cảm giác đầu tiên biết yêu cứ chộn rộn trong lòng, làm…
Có một mùa thu Nhật Bản trong thơ Haiku Nằm ở xứ cận nhiệt đới, Nhật Bản mang trong mình […]
Nghị luận: Thơ ca là cái đẹp đi tìm. Mở bài: Có nhà mỹ học nói: mọi thể chế chính […]
Người đẹp – Lò ngân Sủn – Người đẹp trông như tuyết chạm vào thấy nóng Người đẹp trông như […]
Con người khi yêu ai cũng đẹp. Họ đẹp là bởi tâm hòn họ có một một tình yêu đẹp. Nhìn bên ngoài ta thấy…
Hình ảnh con đò trong thi ca. Cũng như cây đa, bến nước, hình ảnh con đò trở thành biểu […]
Hình ảnh cánh chim trong thi ca. Đi giữa miền thơ, ta đã quen lắm với cảnh tượng ở một […]
Puskin cũng khẳng định, tình yêu vừa mong manh nhưng cũng vừa trường cửu với thời gian. Cho đến khi trái tim thôi không còn…
Truyền thuyết nàng công chúa có trái tim hóa đá Thuở xa xưa, tại một vương quốc nọ, có một […]
Cảm nhận bài thơ Ngậm ngùi của Huy Cận Huy Cận bắt đầu nhận ra buổi chiều trong ánh nhìn […]