Bài thơ: Trên đỉnh vô thường

TRÊN ĐỈNH VÔ THƯỜNG

– Dương Lê – 

Dang tay ôm bóng vô thường
Ngồi trên đỉnh vắng điên cuồng hát ca.

Nẻo đời bàng bạc phù hoa
Vì ai nên tội, vì ai nặng tình
Vì ai xoay chuyển thân mình
Hèn sang được mất, nhục vinh nổi chìm.

Nhạn kêu ơi hỡi nhạn kêu !
Người đi sao nỡ quên lời tình chung
Bao giờ mưa hết đa đoan
Đời thôi đổi khác, người không phụ người ?

Phong trần muôn kiếp lênh đênh
Đường đi nhân thế gập ghềnh chông gai
Đốt tin gửi xuống tuyền đài
Lần trong dâu bể còn ai hiểu mình .

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.