khat-vong-tuoi-tre

Nghị luận: Tuổi trẻ là mùa xuân của đất nước

Nghị luận: “Tuổi trẻ là mùa xuân của đất nước”

Trong thư gửi thanh niên và nhi đồng toàn quốc nhân dịp Tết Nguyên Đán, chủ tịch Hồ Chí Minh đã viết: “Một năm khởi đầu từ mùa xuân. Một đời khởi đầu từ tuổi trẻ. Tuổi trẻ là mùa xuân của xã hội”. Theo qui luật tuần hoàn của thiên nhiên, mùa xuân là mùa đẹp nhất trong bốn mùa. Mùa xuân mang lại sự ấm áp, cây cối đâm chồi nảy lộc, muôn hoa đua sắc… tất cả đều tinh khôi, căng tràn nhựa sống và đầy quyến rũ.

Nhưng thiêng liêng hơn, mùa xuân còn đánh dấu cho sự khởi đầu của một năm với bao hy vọng, yêu thương, đợi chờ và mong ước. Mùa Xuân đẹp và tinh khôi như tuổi trẻ và tình yêu. Tuổi trẻ là tuổi đẹp nhất của đời người. Ở tuổi ấy, người ta ít biết đến nỗi buồn, sự so đo thiệt hơn, sự ganh đua nhỏ nhen tầm thường mà chỉ có trái tim căng đầy máu nóng, tâm hồn trong sáng như gương. Tuổi trẻ chính là mùa xuân của đất nước. Một nhà thơ Hung-ga-ri đã viết:

“Khi mà người ta còn trẻ
Mặt trời vàng rượi long lanh
Trái tim như thả con thuyền trên những ruộng vàng đẹp đẽ
Khi mà người ta còn trẻ
Bàn chân nhẹ nhõm bước nhanh
Và những nghĩ suy trên đời cũng thoảng như làn gió nhẹ”.

Bao nhiêu khát vọng đi đến những chân trời xa, bay đến những vùng đất mới như cánh chim vượt trùng khơi. Bao nhiêu hoài bão xẻ núi ngăn sông, vượt mọi gian nguy, mang hạnh phúc về cho muôn người. Ngày mai với tuổi trẻ bắt đầu từ bàn tay và khối óc, bằng những bước chân vững chãi và sức mạnh tráng niên hôm nay.

Đất nước ta suốt dặm dài lịch sử đã đương đầu với bao thế lực ngoại xâm. Trong những trang sử hào hùng của dân tộc biết bao thanh niên đã hiến dâng tuổi thanh xuân đẹp nhất của mình để đổi lấy độc lập, tự do cho Tổ quốc, họ lấy sự tồn sinh của đất nước, những mùa Xuân hạnh phúc của nhân dân làm lẽ sống. Không thể kể hết tên tuổi của những anh hùng: Lý Tự Trọng, Võ Thị Sáu, Nguyễn Văn Trỗi, Đặng Thùy Trâm, Nguyễn Văn Thạc, Kơ pa Kơ Lơng, Trần Thị Lý, Võ Thị Tần, Lê Mã Lương, La Thị Tám…

Tại sao họ có thể hoàn thành được sứ mệnh vinh quang đó bằng xương máu mà không chút e ngại, bởi họ có lý tưởng sống đúng đắn và cao đẹp: Tất cả cho Tổ quốc quyết sinh. Chính vì thế, dù thiết tha yêu đời, yêu thương gia đình nhưng xác định được niềm hạnh phúc của tuổi trẻ, trách nhiệm trước sự tồn vong của dân tộc, họ đã vui vẻ lên đường “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước. Mà lòng phơi phới dậy tương lai” (Theo chân Bác – Tố Hữu).

Họ đạp bằng gian nan nguy hiểm, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng: “Sống đã vì cách mạng, anh em ta/ Chết cũng vì Cách mạng, chẳng phiền hà” (Trăng trối – Tố Hữu). Như mùa Xuân, tuổi trẻ của họ mãi xanh tươi cùng đất nước quê hương. Tên tuổi họ vọng vào hồn thiêng của dân tộc, trở thành tiếng gọi thiêng liêng trong trái tim của lớp lớp thanh niên hôm nay.

Những gì trong sáng, đẹp đẽ nhất của tuổi xuân sẽ được cộng hưởng, tạo nên bài ca quê hương hào hùng và sôi nổi, để rồi mai đây, mỗi khi nhớ lại, các em có quyền tự hào và mãn nguyện như phương châm sống của Pavel Korchagin: “Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người…”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang