Góc phố ta về đêm gác trọ Nghe mưa buồn rớt lạnh bồi hồi Đèn khuya một bóng hồn day dứt Chợt gió giao mùa nhớ chết thôi.
Đã hết rồi em mùa phượng đỏ Sang thu vàng rụng lá thu bay Ta nghe trong gió sầu ngăn ngắt Buổi biệt ly nào đau quắt quay.
Em đã ra đi xa cố xứ Ta thì lưu lạc cuối trời Nam Mắt sầu vươn hận ngày ly loạn Để bóng đêm buồn vợi tháng năm!
Từ xuân lãnh – 2004
“Cái tài của Từ Xuân Lãnh là ông thường phát hiện được ra những góc nhìn khác lạ. Hình ảnh thơ thường dồn dập để nhanh chóng biểu đạt trọn vẹn cái tình chứa chất. Mỗi chữ đều sáng rõ và lung linh như những viên đá màu”.