Bài thơ: Không đề

Không đề

Người về trên đỉnh núi
Đốt lửa gọi trăng sao
Dưới chân đồi nước chảy
Sóng vỗ bờ lao xao

Có con chim mùa hạ
Bay qua suối trăng mơ
Lạnh lùng lên tiếng gọi
Hạt sương rơi hững hờ

Lá rừng thì thầm nói
Giớ ơi hãy về đây
Đàn lên sầu vạn cổ
Gõ nhịp cùng nước mây

Ta ngồi trong trời đất
Mang mang hồn bao la
Nhìn thời gian không nói
Sợi tơ chiều bay qua.
Từ Xuân Lãnh – 1990
(In trong tập Mắt nghìn trùng, NXB Văn nghệ, 2004)

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.