Bài thơ: Em và Tôi và những gì có thể! (Dương Lê)

EM VÀ TÔI VÀ NHỮNG GÌ CÓ THỂ !

Có thể Em không còn tin anh
Không còn muốn nghe những lời anh nói
Một hình ảnh đã chìm trong bóng tối
Một vở kịch hay đến lúc hạ màn.

Có thể mùa xuân bỗng rụng lá vàng
Rồi những kì quan không ai nhớ tới
Cả sự thật, phù hoa và giả dối
Lặng lẽ đi về như những bóng ma.

Có thể còn đây trong trái tim ta
Cũng có thể là không, có thể là mộng ảo
Em khuấy động cuộc đời anh như một cơn bão
Nghìn ánh sáng rọi bừng trong trí não
Đớn đau hơn một sự điên cuồng.

Có thể Em còn nhớ,
Cũng có thể Em đã quên
Hay Em đang cố xóa đi những hồi tưởng mong manh
Thời gian vụt qua như lớp cắt trên nền điện ảnh
Anh không còn bận tâm.

Những dòng sông muôn thuở chảy âm thầm
Rất có thể anh sẽ thốt lên những lời giả dối
Nhưng xin Em hãy lắng nghe những gì anh sắp nói
Như tin vào bầu trời đêm nay với những vì sao sáng
Cuộc sống sẽ làm tinh thần anh chán ngán
Lời điêu ngoa làm biến dạng tình yêu
Em sẽ không thể hình dung
anh là ai trên thế gian này.

Vì cuộc đời luôn còn lắm đắng cay
Những tàn dư sẽ thành phế tích
Làm sao có thể giữ được những gì đã mất
Và sẽ rất nhanh thôi bởi đó là sự thật
Có thể bây giờ !
Có thể ngày mai…

– Dương Lê – 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang