KHÔNG LINH HỒN, KHÔNG XÁC THỂ, KHÔNG EM!
– Dương Lê –
Hỡi trời xanh gió liên hồi thổi !
Hỡi dòng sông nước cứ chảy về !
Vì đâu lời nguyện cầu dang dở ?
Vì đâu gió buông lời thở than ?
Vì đâu trái tim tôi như lửa đốt ?
Em sống mãi trong lòng tôi như một cơn sốt
Như một vết thương tê lạnh buốt người
Như một trò chơi hai kẻ hững hờ.
Em !…
Nếu cuộc đời chỉ là một giấc mơ
Em nhớ đến tôi như nhớ một ảo hình
Xin nhận lại chính mình trong tình yêu đổ nát !
Em !…
Có lẽ nào ?
Em đánh rơi tình tôi trong cơn sầu mị
Em bỏ quên lời thề nguyền dưới đáy rong rêu
Em bước qua đời tôi như một buổi chiều
Vô vàn ngờ vực.
Đêm nay vầng trăng cô tịch
Tôi lang thang qua miền bi kịch
Không linh hồn
Không xác thể
Không Em.