Chỉ có mẹ là luôn nghĩ cho con

Chỉ có mẹ là luôn nghĩ cho con

“Có ai nhớ mình đã làm mẹ tổn thương bao nhiêu lần chưa? Có ai nhớ mẹ đã khóc vì mình bao nhiêu lần? Hay đơn giản là đã đòi hỏi mẹ bao nhiêu thứ chỉ để thoả lòng mong muốn của mình mà không quan tâm đến nỗi khổ của mình”

Cha mẹ là người đã có công sinh thành sinh ra chúng ta, nuôi nấng chúng ta thành người. Nhưng vấn đề mà bài viết này muốn nhắc đến là về công sức của người mẹ, người đã dành cả một tuổi thanh xuân, cả một cuộc đời để dạy dỗ chúng ta nên người. Nhờ đó, “tình mẫu tử” thiêng liêng luôn là một vấn đề được đề cập rất nhiều.

Tình mẫu tử là một tình cảm rất thiêng liêng giữa mẹ và con. Khó ai có thể ngăn cách được sự liên kết cao quý này. Để có thể sinh ra chúng ta, mẹ đã đau đớn khổ cực biết bao.

Từ những ngày còn mang thai chúng ta, mẹ đã phải hy sinh rất nhiều sức lực để có thể cho chúng ta một cơ hội để sống. Rồi đến những ngày chúng ta lớn lên và trưởng thành, mẹ luôn dõi từng bước đi, từng giai đoạn chúng ta phát triển. Rồi khi mẹ già đi, những vết chân chim bắt đầu xuất hiện. Lúc ấy là lúc chúng ta phải bù đắp ngược lại, lấp lại những lỗ hổng mà mình đã gây ra cho mẹ trong suốt một quãng thời gian dài, đó gọi là đền ơn báo đáp.

Nhưng thay vì đó, chúng ta đã làm được gì cho mẹ? Mẹ đã phải chịu đựng, hy sinh rất nhiều mong muốn, rất nhiều lợi ích của bản thân mình để lo lắng chúng ta từng chút một. Có ai nhớ mình đã làm mẹ tổn thương bao nhiêu lần chưa? Có ai nhớ mẹ đã khóc vì mình bao nhiêu lần? Hay đơn giản là đã đòi hỏi mẹ bao nhiêu thứ chỉ để thoả lòng mong muốn của mình mà không quan tâm đến nỗi khổ của mẹ.

Đã có rất nhiều chuyện thương tiếc xảy ra chỉ vì sự ích kỷ, vô tâm của những người con, mà đến sau này dù dằn vặt bao nhiêu lần, hối hận cả đời nữa cũng chẳng thể sửa chữa được. Sau đây là một câu chuyện điển hình. Ở một thị trấn nọ, có một người mẹ và một đứa con tên là Công. Họ sống bình yên trong một căn nhà nhỏ. Hoàn cảnh gia đình không mấy là khá giả. Người mẹ là một công nhân. Bà làm việc trong một công xưởng gần đó. Sớm đi, tối về nên bà không có thời gian để chăm lo cho con học tập.

Công là một học sinh học trung bình. Dù mẹ cậu vất vả nhưng chẳng khi nào cậu quan tâm. Cậu nhìn những bạn học nhà giàu có mà thèm muốn được như thế. Để có thể bắt chước những bạn ấy, Công luôn đòi mẹ tiền để có thể mua những món đồ xa sỉ cho bằng bạn bằng bè. Suốt ngày Công chơi bời, lêu lỏng ngoài đường cùng đám bạn ấy. Vì thương con, mẹ Công luôn cố gắng kiếm tiền để có thể đáp ứng được nhu cầu của Công. Vì thế Công luôn nghĩ việc mình được chiều chuộng như vậy là điều hiển nhiên.

Rồi đến một ngày, công xưởng mẹ Công đang làm bị đập bỏ vì xây dựng trái phép. Các công nhân đều bị mất việc làm, không ngoại trừ mẹ của Công. Để có thể tiếp tục lo được miếng cơm manh áo cho đứa con mình, người mẹ đã phải chạy đôn chạy đáo, tìm hết công việc này đến công việc khác, kể cả làm đi gom ve chai để kiếm tiền. Dù đã làm việc cật lực nhưng cũng chỉ đủ để lo cho Công từng bữa ăn.

Công vẫn không quan tâm điều đó. Cậu vẫn tiếp tục đòi hỏi mẹ những thứ xa sỉ. Và tất nhiên mẹ Công không thể đáp ứng được điều đó. Do quá tức giận, Công đã bỏ nhà ra đi, mặc kệ sự van nài của mẹ

Một thời gian sau, đám bạn của cậu không chơi với cậu nữa. Không thể chịu đựng nỗi đói khát Công đã quay trở về nhà. Nhưng thay vì mẹ ở nhà chờ mình, Công lại không thấy mẹ đâu. Lúc đó Công mới nghe được tin rằng mẹ đã qua đời vì đã làm việc liên tục mấy ngày liền để kiếm tiền. Lúc ấy Công mới chợt nhận ra được sự hy sinh của mẹ. Nhưng có lẽ, hối hận cũng không kịp rồi.

Và chắc chắn một điều rằng, sẽ có lúc mỗi người chúng ta sẽ chứng kiến cảnh ba mẹ, người chúng ta thương yêu nhất ra đi. Vì vậy hãy cố gắng báo đáp lại những công ơn đó một khi ba mẹ còn sống. Ai còn ba mẹ thì đừng làm ba mẹ buồn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang