Tự nhủ
Hoàng Thảo
Hãy cuốn trôi đi
Những muộn phiền đóng cặn
Giọt lệ buồn mòi mặn của tháng năm.
Hãy cuốn trôi đi
Những hối hận, ăn năn
Hơi thở nhọc nhằn trong đêm vắng.
Hãy cuốn trôi đi
Những lo toan căng thẳng
Tảng đá vô hình đè nặng con tim.
Phải trở về với những bình yên
Như hàng dương trong những ngày đứng gió
Như bầu trời xanh trong những ngày nắng nỏ
Như đêm trăng hơi gió thở khẽ khàng
Như dòng sông cứ thế chảy dềnh dàng
Như mắt em trong những chiều bình lặng.
Trong bài thơ Giang hồ, Phạm Hữu Quang đã từng mạnh bước lên đường, lang bạt kì hồ, đầu non cuối bể cho thỏa chí tang bồng, xứng đời trai tráng.
“Tàu đi qua phố, tàu qua phố
Phố lạ mà quen, ta giang hồ”.
Thế nhưng bước chân đi chưa kịp mỏi, nỗi hoài hương đã cuộn trào, dấu vết thời gian hằn trên mái tóc, một đêm nọ, thi sĩ đắng lòng thảng thốt:
Giang hồ ta chẳng hay áo rách
Sá gì chải lược với soi gương
Sáng nay mới hiểu mình tóc bạc
Chợt tiếng trẻ thưa ở bên đường.
Rồi nữa, cảnh chia biệt muôn trùng như kiếp người đến rồi đi như gió bụi. Nỗi buồm đậm sâu cứ dai dẳng trong lòng mà không biết vì sao? vì đâu?
Giang hồ ba bữa buồn một bữa
Thấy núi thành sông biển hóa rừng
Chân sẵn dép giày, trời sẵn gió
Ngựa về. Ta đứng. Bụi mù tung…
Chí khí là thế. Khát vọng cưỡi mây vượt sóng là thế. Thế nhưng, không đâu ấm áp bằng gia đình, không đâu thân thương bằng quê hương. Bước giang hồ chưa thấm đã vội muốn trở về:
Giang hồ tay nãi cầm chưa chắc
Hình như ta khóc. Mới hôm qua
Giang hồ ta chỉ giang hồ vặt
Nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.
Tác giả Dương Hồng Anh cũng có cuộc hồi cố trong tâm tưởng như thế:
Hồn cũ kinh qua bao giông bão.
Lối xưa hằn dấu giấc mơ hoang.
Phiêu du lỡ bước đi ngàn dặm.
Tìm mãi đường về chốn bình yên.
Chốn bình yên, nơi đó đâu xa, là chính cõi lòng ta sau bão gió bão, là hiên nắng chiều mơ mộng, là bóng hoàng hôn tím ngắt xa mờ:
Em về rồi chốn bình yên
Lặng im phăng phắt bên hiên nắng chiều
Gửi qua bên đó niềm yêu
Vẫn vần thơ cũ muôn điều trong tim
Hạ hồng vắng một cánh chim
Nên vần thơ cũng nổi chìm theo mây
Em đi qua cõi thơ ngây
Buồn quen như đã quên ngày bão giông
Thôi anh đời chẳng như lòng
Cho em ở lại ngọt dòng suối thơ
Thăng trầm giờ đã hững hờ
An thân an phận bến bờ hoàng hôn.
(Hồng Quế)
Hoàng Thảo sau bao bước đường lo toan căng thăng, sau cuộc đời mặn mòi, giọt lệ sầu đóng cặn, sau những ăn năn hối hận, lại muốn tìm về nương náu trang thơ:
Phải trở về với những bình yên
Như hàng dương trong những ngày đứng gió
Như bầu trời xanh trong những ngày nắng nỏ
Như đêm trăng hơi gió thở khẽ khàng
Như dòng sông cứ thế chảy dềnh dàng
Như mắt em trong những chiều bình lặng.
Dường như, mỗi chúng đã đã từng được bình yên. Thế nhưng, những lúc ấy ta đã hững hờ, tìm kiếm và chờ đợi những gì tốt hơn ở phía trước. Con đường nhân thế lắm chông gai cạm bẫy, càng bước đi, ta càng đâu đớn. Bởi vậy, thi sĩ hay sầu mị, người thường lắm suy tư. bất chợt nhận ra trời xưa, lối cũ bình yên như cơn mộng chìm khuất khơi sâu, như ánh sáng đợi chờ ta trong tâm tối. Trở về xưa nay vì thế đã trở thành một motip hiệu nghiệm sẵn sàng đón nhận những linh hồn lầm lạc tìm về nương tựa.