cam-nghi-ve-thay-co-giao-ma-em-yeu-quy

Cảm nghĩ về thầy cô giáo mà em yêu quý

Cảm nghĩ về thầy cô giáo mà em yêu quý.

  • Mở bài:

– Tình cảm của em với tất cả thầy cô giáo như thế nào ?

– Trong số những thầy cô đó, em yêu quí nhất là ai ? Lí do vì sao?

  • Thân bài:

– Nêu đặc điểm về ngoại hình (Kết hợp kể, tả, biểu cảm và các phương pháp so sánh, liên tưởng, tưởng tượng….) : Tuổi, dáng người, khuôn mặt, đôi mắt, nụ cười, giọng nói, cách ăn mặt, nước da….

– Biểu cảm về tính tình, thái độ, sở thích, công việc:

+ Thầy cô gắn bó với em trong cuộc sống như thế nào?( trong học tập, sinh hoạt , khi vui , khi buồn, …)

– Kỉ niệm giữa em và cô: Học yếu, thiếu tự tin, mặc cảm sau đó được cô động viên, tạo điều kiện…; gia đình có chuyện buồn, không thiết tha học, học tập sa sút, chán nản… cô biết chuyện, động viên, kể câu chuyện về tấm gương, mua tặng đồ, thường ghé nhà thăm hỏi, khích lệ…; mới chuyển trường, xa lạ, không có bạn bè, tự ti… cô giúp đỡ vượt qua khó khăn…)

– Cảm nghĩ về thầy cô:

+ Tình cảm, cảm nhận, suy nghĩ của em về thầy cô.

+ Tình cảm của thầy cô dành cho em như thế nào ?

– Em sẽ làm những gì để thể hiện tình yêu của mình với thầy cô ?

– Thử tưởng tượng nếu một ngày nào đó mà không gặp được thầy cô thì em sẽ có thái độ và suy nghĩ gì ?

  • Kết bài

– Tình cảm của em với thầy cô trong hiện tại và mong ước gì cho thầy cô trong tương lai.

– Những việc làm , hành động mà em có thể làm để đền đáp công ơn (noi gương) thầy cô.


* Tham khảo:

Cảm nghĩ về thầy cô giáo mà em yêu quý

  • Mở bài:

Mỗi năm, khi đến ngày tựu trường, lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến nhớ về cô Ngọc Hạnh hiền dịu yêu thương, chủ nhiệm năm lớp 4. Là một người đã làm thay đổi cuộc đời tôi, để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc khó quên.

  • Thân bài:

– Thật vậy, làm sao tôi có thể quên người cô với dáng người nhỏ nhắn, gọn gàng có khuôn mặt xinh xắn hiền dịu… Tôi nhớ năm ấy, cô khoảng chừng ba mươi nhưng trông cô còn trẻ lắm. Ngày đầu tiên bước vào lớp, chúng tôi ồ lên và ai cũng ngỡ cô là giáo viên mới ra trường.

– Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với cô có lẽ là ở đôi mắt, đôi mắt cô đen tròn, có cái nhìn trìu mến làm sao. Người ta nói “đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” quả thật không sai. Những lúc lớp ngoan, “cửa sổ” ấy như chan chứa niềm vui và ngược lại đôi mắt cô trĩu buồn khi có học sinh lười biếng, ngỗ nghịch không biết vâng lời.

–  Như tô điểm thêm cho khuôn mặt, nụ cười trên môi cô rất đẹp. Mỗi khi bước vào lớp là “đóa hoa” tươi tắn nở chào học sinh. Nhiều lúc cô không cười, lớp học buổi hôm đó dường như ít sôi động hơn.

– Nhớ lắm giọng ngọt ngào sâu lắng của cô. Khi kể chuyện, cô như đưa chúng tôi vào thế giới có những nhân vật thần tiên. “Giọng cô êm ái như lời mẹ yêu” đó là nhận xét chung của những học sinh.

– Chúng tôi thích cô đến lớp với tà áo dài xinh xắn, cô như đẹp hơn, duyên dáng hơn nhiều trong trang phục thướt tha ấy. Cô luôn là niềm tự hào của lớp tôi “Giáo viên xinh đẹp nhất trường”.

– Cô Hạnh chẳng những đẹp người mà còn hiền hậu vui tính, cô luôn hòa nhã, đối xử tốt với tất cả mọi người chính vì thế ai cũng quý mến cô. Có nhiều phụ huynh khen “cô giáo sao mà xinh đẹp và hiền thục quá” khiến các học trò thân yêu của cô cũng “thơm lây”.

– Cô thích hoa lắm, tôi vẫn nhớ là mỗi ngày đến lớp cô hay cắm những đóa hoa tươi thắm vào chiếc bình xinh xinh trên bàn giáo viên và cô thường dạy chúng tôi rằng: “Các em ạ! Con người sống trên đời ai ai cũng đẹp như những đóa hoa…”. Cô ngắt giọng: “…nhưng chỉ tiếc một điều có nhiều người không biết làm cho nó tỏa hương thơm”.

– Cô là thế, cô luôn dạy bảo chúng tôi những điều hay lẽ phải, chỉ cho học trò nhỏ của mình sống như thế nào qua những câu chuyện, các câu danh ngôn, lời hay ý đẹp…

–  Là một người nhiệt tình, tận tụy nên mỗi buổi dạy của cô rất sâu sắc, dễ hiểu vô cùng. Những dẫn chứng của cô rất thực tế nên chúng tôi ai ai cũng hiểu và nhớ hoài các bài giảng của cô.

– Thú vị làm sao khi những lúc lớp hơi “căng thẳng”, rất tâm lý, cô dừng lại để … “văn nghệ góp vui”

– Dường như niềm vui của cô là mỗi ngày đến lớp, cô yêu thương học sinh hết mực không khác gì người mẹ yêu quý ở nhà.

– Em vốn là một học sinh học yếu, thiếu tự tin, mặc cảm sau đó được cô động viên, tạo điều kiện…; gia đình có chuyện buồn, không thiết tha học, học tập sa sút, chán nản… cô biết chuyện, động viên, kể câu chuyện về tấm gương, mua tặng đồ, thường ghé nhà thăm hỏi, khích lệ…; mới chuyển trường, xa lạ, không có bạn bè, tự ti… cô giúp đỡ vượt qua khó khăn…

– Và đặc biệt là chính cô đã làm thay đổi cuộc đời tôi. Đến tận bây giờ tôi vẫn thường hay tự hỏi mình: “Nếu ngày ấy không có cô thì không biết bây giờ tôi sẽ như thế nào?”

– Trước đây,hồi năm lớp hai, lớp ba, tôi biết được cưng chiều, đòi gì được nấy nên dần dần trở thành một người bướng bỉnh. Không ai có thể bắt tôi làm điều gì kể cả việc học bài, giải toán và tôi cũng chẳng hứng thú gì với việc mỗi ngày đến lớp. Ba mẹ tôi lo lắng nhưng vì công việc nhiều nên chẳng có thời gian nhiều để nhắc nhở tôi. Tôi học sa sút hẳn.

– Lên lớp bốn, tôi bị mất kiến thức khiến tôi càng gặp rất nhiều khó khăn và càng “sợ” đi học. Biết được điều đó, cô bắt đầu tranh thủ thời gian giúp tôi lấy lại kiến thức. Cô kiên nhẫn vô cùng, có lẽ chính bằng lòng yêu nghề và tâm huyết lắm cô mới được lòng kiên nhẫn đó đối với một đứa học trò yếu kém như tôi.

– Những ngày nghỉ, cô đến nhà kèm thêm cho tôi. Điều khiến tôi nhớ và cảm phục nhất là cô không bao giờ la mắng hay cau có những lúc tôi không hiểu, không biết hoặc chưa làm bài trong suốt quá trình cô kèm cặp tôi. Cô luôn luôn động viên, khích lệ bằng những câu chuyện về tấm gương như “Nick – Tác giả của Cuộc sống không giới hạn”, thỉnh thoảng còn có những món quà nhỏ mang ý nghĩa tinh thần như “Cây bút dành cho người có tiến bộ”; Quyển sổ cho người biết cố gắng trong học tập”. Những điều đó thật sự giúp tôi thay đổi rất nhiều về suy nghĩ của mình.

– Cuối cùng, bằng sự chân tình của mình cô đã giúp tôi lấy lại kiến thức, đam mê học tập và quan trọng một điều là kể từ đó, đối với tôi thì “Mỗi ngày đến lớp là một niềm vui”.

– Điều bất ngờ lớn nhất chính là cuối năm tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi trong sự ngỡ ngàng của gia đình. Đứng trên bục giảng nhìn xuống, tôi thấy mắt cô rạng ngời hạnh phúc vì đã làm thay đổi cuộc đời của một con người.

– Nhiều lúc tôi nghĩ cô giống như cô tiên trong truyện cổ tích vậy. Nếu không có cô, có lẽ đến bây giờ tôi vẫn còn là học sinh yếu nhất lớp.

  • Kết bài

– Giờ đây không còn học với cô nữa nhưng những hình ảnh và lời dạy bảo của cô tôi vẫn ghi nhớ mãi trong lòng.

– Tôi tự nhủ với lòng sẽ thường về thăm cô để tỏ lòng biết ơn một người đã giúp mình được như ngày hôm nay.

– Lời hứa học thật giỏi, mai này trở thành người hữu ích, đêm sức mình xây dựng quê hương, đất nước.


Cảm nghĩ về thầy cô giáo mà em yêu quý.

  • Mở bài:

Bảy năm trôi qua rồi, đã có rất nhiều thầy cô giáo yêu thương, nẫng đỡ và dìu dắt tôi bước đi trên con đường học tập nhưng tôi không bao giờ quên cô giáo Hạnh, người đã chăm sóc và dạy dỗ tôi từ năm lớp lá.

  • Thân bài:

Năm tôi học lớp lá, cô Hạnh khoảng hơn bốn mươi tuổi. Cái tuổi không còn trẻ nữa nhưng chưa hẳn đã già. Nhìn cô trông rất điềm đạm và hiền hậu vô cùng. Cô Hạnh có khuôn mặt hình trái xoan, lúc nào trên môi cũng rạng rỡ một nụ cười chào đón. Mái tóc cô cuốn xoắn, màu nâu đen, mềm mại thả xuống hai bên bờ vai. Đôi mắt tròn, ánh nhìn thân thiện. Lúc nào cô cũng nhìn chúng tôi hiền từ. Cô không bao giờ to tiếng hay quắc mắt đe dọa mỗi khi chúng tôi ồn ào như các cô khác.

Lời cô nói nghe ngọt ngào và ấm áp lắm. Dù chúng tôi có phạm lỗi gì đi nữa, cô cũng nhẹ nhàng vuốt tóc động viên hoặc ôm chúng tôi vào lòng, từ tốn khuyên bảo. Giọng hát của cô êm dịu như gió thổi, mát lành như dòng nước chảy, ấm áp như lời mẹ ru. Mỗi khi cô dạy chúng tôi hát, cả lớp đều nghiêm túc làm theo. Cứ cô bắt nhịp là chúng tôi hát theo, dù có bạn chưa thể thuộc lời. Chao ôi, tôi nhớ mãi những bài hát cô đã dạy tôi lúc ấy, lúc nào tôi cũng ngân nga hát cho đến tân bây giờ. Nó khắc sâu vào lòng tôi, làm nên kí ức tươi đẹp và êm dịu vô cùng.

Cô Hạnh yêu thương chúng tôi như con vậy. Chúng tôi bạn nào chưa ngoan, chưa tốt, cô khuyên bảo, hướng dẫn làm những điều tốt đẹp. Mỗi khi có bạn bị ốm, không chịu ăn, cứ mếu máo khóc mãi, cô dịu dàng ôm vào lòng, lau nước mắt cho và kể chuyện cho bạn ấy nghe. Những câu chuyện cổ tích có bà tiên, ông bụt; những câu chuyện về người tốt, việc tốt. Dù chúng tôi chưa hiểu lắm nhưng thấy hay hay, ai cũng chăm chú lắng nghe.

Cực nhất là vào giờ ăn. Cô chạy thoăn thoắt từ bàn này đến bàn kia chăm lo cho tất cả được ăn uống tươm tất. Nhiều bạn không biết tự ăn, cô phải giúp bạn ấy ăn. Như người mẹ hiền, cô yêu thương và nâng niu tất cả chúng tôi từ bữa ăn đến giấc ngủ. Chúng tôi thật hạnh phúc khi có cô.

Một lần, tôi bị ốm, ba mẹ bận đi làm đành đưa tôi đến trường. Mẹ đã gặp cô, nhờ cô chăm sóc tôi. Hôm ấy, tôi cứ ôm lấy cô không chịu rời khiến cô không làm gì được. Cứ buông ra là tôi khóc. Cô không bế, tôi thét lên đến khàn cả cổ, cô vội chạy đến ôm tôi. Khi cơ thể đau đớn, tôi sợ phải ở một mình. Ở nhà cũng thế, mẹ phải ôm, tôi mới hết sợ.

Sau bữa ăn trưa, tôi không chịu uống thuốc. Nó không đắng lắm nhưng sao tôi cứ thấy sợ sợ, không dám uống. Cô Hạnh phải năn nỉ mãi, tôi mới uống. Cô đút từng muỗng một, kiên trì và niềm nở. Tôi thương cô quá. Thương cô vì tôi mà không quản ngại gian lao, không quát, không mắng, hăm doạ hay rách phạt.  Sau khi cố gắng uống hết chén thuố, mệt quá, tôi ngủ một giấc dài. Đến giờ học buổi chiều, cô vẫn để tôi ngủ cho mau khỏe.

Dưới ánh mặt trời không có nghề nào cao quý hơn nghề dạy học. Và không có ai tốt hơn mình ngoài mẹ và cô. Cô Hạnh như người mẹ hiền của chúng tôi. Tấm lòng yêu thương của cô là tia sáng mặt trời đẹp nhất đối với sự phát triển tâm hồn non trẻ của chúng tôi mà không có gì thay thế được.

Không có cô, tôi không thể hiểu hết được nỗi vất vả mà người thầy, người cô đã trải qua mỗi ngày. Không có cô, có lẽ ngay từ những ngày đầu đi học, tôi không cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của thầ cô dành cho học sinh. Chính cô là người đã gieo vào tâm hồn tôi những hạt giống xanh, thổi vào hồn tôi những cơn gió mát và khẳng định ở tôi niềm tin vào ngày mai, ngày đó chắc chắn là những ngày tươi sáng.

  • Kết bài:

Ngày rời xa trường mầm non, rời xa cô Hạnh, tôi khóc nhiều lắm, cứ mãi ôm cô không chịu về. Mẹ năn nỉ mãi và hứa sẽ đưa tôi đến lớp, tôi mới chịu nghe. Thời gian thắm thoát trôi đi, những năm học lặng lẽ đi qua, tôi dần lớn lên, hình ảnh cô Hạnh với nụ cười hiền từ, đôi tay mềm mại mãi mãi in đậm trong kí ức của tôi không bao giờ phai mờ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang