TRÁI TIM ĐỒNG DẠNG
Trời hỡi làm sao thu bớt rộng ?
Để tôi đi nhặt hết lá vàng
Làm sao sâu thẳm đêm đừng tắt ?
Quên dần trong mộng vết thương tang .
Chân bước lang thang mong gặp kẻ
Trên bến đò đưa, khách cuối cùng
Lặng thầm nhìn nước đôi dòng rẽ
Hỡi khách qua đường có buồn không ?
Đàn khuya ai gãy nghe buồn thế !
Hồn tôi ai gắn những ưu phiền
Đêm trút sầu lên câu vọng cổ
Cây trầm bóng mặc ánh trăng nghiêng.
Cúi xin trời đất cho tôi hiểu
Một tiếng yêu thôi, tận đáy lòng !
Vì sao hai trái tim đồng dạng ?
Kẻ khổ đau nhiều, kẻ dửng dưng.
– Dương Lê –