Bài thơ: Xin em đừng khóc

XIN EM ĐỪNG KHÓC

– Dương Lê – 

Tôi muốn làm hàng dương
Chắn ngang miền gió thổi
Tôi muốn làm sóng nổi
Hôn mãi bến bờ êm.
Tôi muốn làm bóng đêm
Gối đầu trên thảm cỏ
Tôi muốn làm lối nhỏ
Nâng bước chân em về.

Cuộc đời lắm ước mơ
Tôi biết mình vông viễn
Ước gì tôi hóa biển
Em mãi con thuyền khơi.
Mãi là ánh sao trời
Cho đời tôi soi bóng
Cho đêm về chầm chậm
Cho sóng thôi xa bờ
Cho tan những dại khờ
Ngày mà em chưa đến.

Tôi xin làm ngọn nến
Đốt lên giữa đêm đông
Đốt lên giữa cõi lòng
Muôn đời và mãi mãi…

Nhân loại ơi có phải ?
Trải qua bao thăng trầm
Đã xây những lâu đài
Cho tình yêu dừng chân.

Và cả những gì tôi mong
Cả những gì tôi nghĩ
Là những gì vốn dĩ
Đã là sự thật rồi.

Tôi xin cả đất trời
Rót thơ ca chén ngọc
Rót chiều qua mái tóc
Và xin em đừng khóc
Ngay trong phút chia xa
Hay trong lúc đôi ta
Lần đầu tiên gặp mặt.
Cách hoa trôi biển bắc
Hương lạc khoảng trời nam
Những gì đã xa lắc
Vẫn còn đây nồng nàn…

Đêm nay trăng và biển
Cuối chân trời hôn nhau
Sóng chìm giấc ngủ sâu
Bờ khuya êm lặng lẽ.

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.