Đóng vai chị Dậu kể lại lần đánh lại bọn cai lệ bảo vệ anh Dậu trong đoạn trích “Tức nước vỡ bờ”

dong-vai-chi-dau-ke-lai-lan-danh-lai-bon-cai-le-bao-ve-anh-dau

Đóng vai chị Dậu kể lại lần đánh lại bọn cai lệ bảo vệ anh Dậu trong đoạn trích “Tức nước vỡ bờ”

I. Mở bài:

– Nhân vật tôi (chị Dậu) giới thiệu khái quát hoàn cảnh và cảm xúc chung khi kể lại chuyện đó.

II. Thân bài:

1. Giới thiệu về bản thân mình và hoàn cảnh gia đình:

– Mùa sưu thuế lại đến, không khí nặng nề bao trùm khắp làng Đông Xá nhưng không có tiền đóng sưu…

– Không có tiền nộp, chồng tôi (anh Dậu) bị bọn sai nha đánh trói đến thừa chết thiếu sống, nhờ hàng xóm cứu giúp vừa tỉnh…

2. Diễn biến câu chuyện:

– Quá trình tức nước:

+ Bà lão hàng xóm giúp đỡ, nhắc nhở, khuyên tôi nên đưa anh Dậu trốn đi…
+ Tôi nấu cháo chăm sóc cho anh Dậu…
+ Bọn cai lệ và người nhà lí trưởng tiến vào, hằm hè, hung hăng đòi nộp sưu…
+ Tôi tha thiết van xin, mong chúng động lòng tha cho anh Dậu…
+ Tên cai lệ vẫn cương quyết đòi bắt trói anh Dậu. Hắn đánh tôi thô bạo và nhảy đến trói anh Dậu…

– Quá trình vỡ bờ:

+ Không nhịn được nữa, tôi phản kháng mạnh mẽ, ấn dúi tên cai lệ ra cửa làm hắn ngả chỏng quèo….
+ Tên người nhà lí trưởng chực đánh, tôi vật nhau với hắn và cuối cùng quật ngã được anh ta…
+ Anh Dậu sợ hãi vừa run vừa kêu nhưng tôi bảo sẵn sàng chấp nhận hậu quả…

III. Kết bài:

– Cảm nghĩ sau sự việc: căm giận, uất ức bọn gian ác; tủi cực cho hoàn cảnh của mình… Thấy mình dại dột nhưng trong tình cảnh ấy không thể làm gì khác hơn. Toan tính cho những ngày sắp tới.

Bài tham khảo:

  • Mở bài:

Mấy đứa nhỏ đã ngủ từ lâu, anh Dậu cũng không còn kêu đau nữa, thỉnh thoảng cựa mình rồi lại nằm im. Ngồi trong bóng tối, tôi bồi hồi nhớ lại chuyện xảy ra buổi chiều nay mà trong lòng vẫn còn kinh hãi.

  • Thân bài:

Gia đình tôi vốn thuộc dạng cùng đinh nhất nhì trong làng Đông Xá. Mặc dù vợ chồng tôi sớm hôm vất vả làm lụng nhưng cuộc sống vẫn cứ khốn khó đủ bề. Phần vì hạn hán mất mùa, phần vì sưu thuế nặng. Cứ làm mãi mà vẫn không đủ ăn đủ mặc. Khó lại hoàn khó.

Năm nay, mùa sưu thuế đến sớm. Bọn quan xã ráo riết lùng sực khắp mọi nhà để thuê thuế. Tiếng trống mõ, tù và inh ỏi, tiếng thét lác, đánh đập, tiếng kêu khóc vang lên như trong một cuộc săn người. Mấy hôm nay tôi phải chạy vạy ngược xuôi để có tiền nộp suất sưu cho anh Dậu. Chưa có tiền nộp, anh Dậu đang ốm cũng bị bọn tay sai xông đến đánh trói, lôi ra đình cùm kẹp.

Thương anh Dậu ốm yếu lại bị đánh, nhỡ có chuyện gì, tôi chạy vạy khắp nơi nhưng chẳng ai dám cho mượn. Thực tình chẳng ai dám cho nhà tôi vạy mượn vì lấy gì mà trả. Tôi cũng cũng hiểu cho số kiếp của mình nên chẳng oán trách gì ai. Cuối cùng, tôi đành phải rứt ruột đem cái Tí, đứa con gái đầu lòng 7 tuổi, bán cho lão Nghị Quế bên thôn Đoài lấy tiền nộp thuế.

Nghĩ rằng mọi việc đã xong. Ngờ đâu quan xã còn buộc chúng tôi phải nộp cả suất sưu của người em chồng đã chết từ năm ngoái! Thật là cùng đường. Anh Dậu bị giữ lại, bị chúng tiếp tục hành hạ. Giữa đình làng, tôi khóc than, van xin thảm thiết nhưng chẳng thể làm cho họ động lòng.

Đêm hôm ấy, người ta cõng anh Dậu rũ rượi như một xác chết ở ngoài đình về trả cho tôi. Gọi mãi anh không tỉnh tôi vô cùng hoảng sợ, đau đớn. May sao, nhờ bà con xung quanh xúm đến cứu giúp, anh Dậu đã từ từ mở mắt. Một bà lão hàng xóm ái ngại cảnh cả nhà đã nhịn đói suốt từ hôm qua, mang đến cho tôi bát gạo để nấu cháo… Cháo chín, tôi vội bắc mang ra giữa nhà, ngả mâm bát múc ra la liệt. Rồi lại lấy quạt quạt cho chóng nguội.

Tiếng trống và tiếng tù và đã thủng thẳng đua nhau từ phía đầu làng đến đình. Tiếng chó sủa vang các xóm. Bà lão láng giềng lại lật đật chạy sang hỏi thăm và khuyên tôi đưa anh Dậu đi trốn nhưng tôi nghĩ để cháo nguội, cho anh Dậu ăn vài miếng rồi hãy đi vì từ sáng đến giờ anh chưa ăn gì. Cháo đã hơi nguội. Thằng Dần vục đầu vừa thổi vừa húp soàn soạt. Tôi rón rén bưng một bát lớn đến chỗ anh nằm khuyên anh ráng ăn cho mau khỏe. Mặc dù rất đau, anh Dậu cũng cố ngồi dậy, run rẩy cất bát cháo, anh mới kề vào đến miệng, chưa kịp ăn thì cai lệ và người nhà lí trưởng đã sầm sập tiến vào với những roi song, tay thước và dây thừng, dáng vẻ dữ tợn, giọng điệu gầm ghè như muốn ăn tươi nuốt sống anh Dậu. Hoảng quá, anh Dậu vội để bát cháo xuống phản và lăn đùng ra đó, không nói được câu gì.

Chúng thấy thế liền cười nhạo, mỉa mai rồi quát nạt bắt nộp tiền sưu. Tôi tìm lời lẽ phân trần xin khất vài hôm. Cai lệ không để cho tôi được nói hết câu, trợn ngược hai mắt, hắn quát mắng tới tấp, giọng điệu dọa nạt hết sức đáng sợ. Nói xong, hắn quay ra bảo anh người nhà lí trưởng gông cổ anh Dậu lôi ra đình. Người nhà lí trưởng hình như không dám hành hạ một người ốm nặng, sợ hoặc xảy ra sự gì, hắn cứ lóng ngóng ngơ ngác, muốn nói mà không dám nói. Đùng đùng, cai lệ giật phắt cái thừng trong tay anh này và chạy sầm sập đến chỗ anh Dậu.

Sợ chúng bắt trói anh Dậu ngay lúc anh đang đau yếu, đói khát cùng cực, tôi xám mặt, vội vàng đặt con xuống đất, chạy đến đỡ lấy tay hắn tiếp tục van xin, cầu khẩn mong hắn tha cho. Nhưng hắn nào nghe, ngay lập tức trợn mắt bịch luôn vào ngực tôi mấy bịch. Không thể chịu được uất ức, tôi cự lại nhưng hắn vẫn không buông tha, tát vào mặt tối cái bốp rồi cố nhảy vào chỗ anh Dậu, quyết bắt trới lôi anh ra đình một lần nữa. Quá căm phẫn, tôi nghiến hai hàm răng thách thức: “- Mày trói ngay chồng bà đi, bà cho mày xem!”

Nói rồi tôi túm lấy cổ hắn, ấn dúi ra cửa khiến hắn ngã chỏng quèo trên mặt đất, miệng vẫn nham nhảm thét đòi trói vợ chồng kẻ thiếu sưu. Người nhà lí trưởng sấn sổ bước đến giơ gậy chực đánh. Nhanh như cắt, tôi nắm ngay được gậy của hắn, giằng co. Buông gậy, tôi túm tóc lẳng cho một cái, ngã nhào ra thềm. Bất ngờ trước hành động của tôi, hai tên tay sai vội thu dọn đồ đạc mau chóng rời đi, miễng vẫn không quên buông lời đe dọa.

Anh Dậu sợ quá muốn dậy can tôi, nhưng mệt quá, cứ ngồi lên lại nằm xuống vừa run vừa kêu. Tôi vẫn chưa nguôi cơn giận, căm uất ức bọn gian ác; tủi cực cho hoàn cảnh của mình…

  • Kết bài:

Biết rằng chống lại người nhà nước là phải tội phải tù. Tôi biết mình dại dột nhưng không thể đứng nhìn chúng làm tình làm tội mãi được. Ngày mai có thể chúng sẽ kéo đến đông hơn và dữ tợn hơn. Nghĩ về những ngày đen tối sắp tới, lòng tôi buồn bã vô cùng.

Cảm nhận vẻ đẹp phẩm chất nhân vật chị Dậu qua đoạn trích Tức nước vỡ bờ (trích Tắt đèn của Ngô Tất Tố)

1 bình luận

Để lại một phản hồi

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiện thị công khai.